Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

PHÉP MÀU THỨ HAI


Matilda không tham gia vào với những đứa trẻ khác đang ùn ùn kéo nhau ra sân chơi. Khi cả lớp đã hùa nhau ra ngoài sân hết, cô bé vẫn ngồi nguyên tại chỗ của mình, im lặng và tư lự suy nghĩ. Cô bé thấy cần phải nói với ai đó về sự việc vừa rồi xảy ra với mình. Đâu thể cứ giữ kín bưng được một chuyện động trời đến thế được. Thứ cô bé cần bây giờ là một người để lắng nghe; một người lớn, đủ thông minh và tốt bụng để có thể giúp cô bé hiểu được tất cả những chuyện này. 

Hai vị phụ huynh của Matilda đều không giúp ích được gì trong trường hợp này cả. Kể cả nếu họ có tin câu chuyện của cô bé, mà có rất ít khả năng trường hợp này sẽ xảy ra, thì họ cũng sẽ chẳng thể nào nhận ra được sự kỳ diệu và đáng kinh ngạc của tất cả những sự việc vừa diễn ra này đâu. Cuối cùng, sau khi tính đi tính lại, Matilda thấy chỉ còn có cô Honey là người cô bé có thể tin tưởng để tiết lộ cái bí mật động trời này của mình. 

Trong phòng học lúc này chỉ còn có duy nhất Matilda và cô Honey. Cô lúc này đang ngồi phía sau chiếc bàn giáo viên, lật lật giở giở vài xấp giấy tờ tài liệu. Bất chợt cô giáo ngẩng lên và trông thấy Matilda. “Em không ra ngoài chơi với các bạn sao, Matilda?” cô hỏi. 

Matilda nói: “Liệu em có thể nói chuyện với cô một chút được không, cô Honey?” 

“Tất nhiên là được rồi. Thế có chuyện gì vậy?” 

“Có điều gì đó rất khác lạ vừa xảy ra với em, em nghĩ thế.” cô bé đáp. 

Vừa nghe đến đó, cô Honey lập tức trở nên đặc biệt chú tâm hơn. Kể từ sau hai cuộc gặp bất thành của cô với bà Hiệu trưởng và hai vị phụ huynh tệ hại của cô bé là ông và bà Wormwood; cô Honey luôn hết sức để tâm đến Matilda và luôn băn khoăn không biết mình có thể làm được gì để giúp đỡ cô bé đặc biệt này. Và giờ thì cô bé đó đang ngồi ngay kia với một nét mặt vui vẻ khác thường, xin được nói chuyện riêng với cô. Cô Honey chưa bao giờ thấy cô bé có một vẻ mặt kỳ lạ và một đôi mắt mở lớn đến thế. 

“Được rồi, Matilda.” cô nói. “Nói cho cô biết xem cái chuyện rất khác lạ vừa xảy ra với em là chuyện gì nào?” 

“Cô Trunchbull sẽ không đuổi học em thật chứ ạ?” Matilda hỏi. “Vì em không phải là người đã lén bỏ con vật đó vô bình nước của cổ đâu; em thề đó.” 

“Cô biết là không phải em mà.” 

“Vậy liệu em có bị đuổi học không ạ?” 

“Cô nghĩ là không.” cô Honey nói. “Cô Hiệu trưởng chỉ là buột miệng nói vậy do quá tức giận thôi; chứ cổ sẽ không đuổi em thật đâu, em đừng có lo lắng chi hết.” 

“Tốt quá ạ.” Matilda nói. “Nhưng đấy không phải là điều mà em đang muốn nói với cô.” 

“Vậy em muốn nói gì nào, Matilda?” 

“Em đang muốn nói đến cái cốc có cái con vật ở bên trong đó,” Matilda nói. “Cô cũng trông thấy là nó đã đổ hết vào người cô Trunchbull, phải không ạ?” 

“Ừ có, cô có thấy.” 

“Và em chưa hề chạm vào nó, cô ạ. Em thậm chí còn chẳng lại gần cái cốc đó nữa.” 

“Cô biết là không phải em làm.” cô Honey nói. “Em cũng đã nghe cô nói với cô Hiệu trưởng là em không thể làm đổ chiếc cốc đó được mà.” 

“A, nhưng chính em đã làm điều đó đó, thưa cô Honey.” Matilda nói. “Đấy chính là điều mà em đang muốn nói với cô đó.” 

Cô Honey dừng sững lại một chút và chăm chú nhìn vào Matilda. “Cô chưa hiểu? Ý em là gì?” 

“Em đã rất tức giận vì bị buộc tội cho một việc mà mình không làm, thế nên em đã khiến nó xảy ra.” 

“Em đã khiến cái gì xảy ra cơ, Matilda?” 

“Khiến cái cốc nước đó đổ nhào xuống đó, thưa cô.” 

“Cô e là mình vẫn chưa hiểu em đang định nói cái gì?” Cô Honey nhẹ nhàng nói. 

“Em đã khiến nó xảy ra bằng mắt của mình.” Matilda nói. “Em nhìn chăm chăm vào nó và ước cho nó sẽ đổ, và rồi mắt em trở nên nóng rực lên và có cả cái cảm giác gì gì đó kỳ lắm chạy qua người em, và rồi như có cái sức mạnh gì đó bắn ra khỏi mắt em ấy, và thế là chiếc cốc bị đổ nhào xuống đúng như em muốn vậy.” 

Cô Honey tiếp tục ngẩn người ra nhìn cô bé Matilda từ phía sau cặp kính của mình; và cô bé cũng đang nhìn thẳng lại vào cô, không một chút lo lắng. 

“Cô vẫn chưa hiểu ý em,” cô Honey nói. “Ý em là em thực sự đã ra lệnh cho chiếc cốc đó đổ nhào xuống?” 

“Vâng,” Matilda đáp, “bằng mắt của mình ạ.” 

Cô Honey im lặng nhìn Matilda. Cô không nghĩ là cô bé đang có ý định nói dối. Giống như là cô bé đang để cho trí tưởng tượng của mình bay hơi quá xa thì đúng hơn. “Ý em là em đã ngồi từ tận chỗ đó và bảo chiếc cốc đổ nhào xuống và thế là nó đã thực sự đổ xuống theo lệnh em?” 

“Vâng, đại loại là như thế ạ, thưa cô.” 

“Nếu em có thể làm được thế thì đó sẽ là thứ phép màu kỳ diệu nhất mà một người có thể thực hiện được kể từ thời chúa Giê-xu đến giờ đó.” 

“Em đã làm được thật mà, cô Honey!” 

Thật là phi thường, cô Honey nghĩ, cái cách mà những đứa trẻ có thể có trí tưởng tượng vô biên đến vậy. Cô quyết định sẽ chấm dứt câu chuyện này bằng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. “Liệu em có thể làm lại việc đó một lần nữa không, Matilda?” cô hỏi, không thực sự tin tưởng vào kết quả cho lắm. 

“Em cũng không biết nữa,” Matilda đáp, “nhưng em chắc là sẽ được thôi ạ.” 

Cô Honey chuyển cái cốc giờ đã rỗng không ra phía giữa bàn. “Cô có cần phải cho nước vào cốc nữa không?” cô nói, hơi mỉm cười một chút. 

“Em nghĩ cái đó chẳng quan trọng đâu.” Matilda đáp. 

“Được rồi, vậy em làm nó đổ nhào xuống đi xem nào.” 

“Có thể sẽ mất một lúc đấy ạ.” cô bé nói. 

“Em cứ thoải mái mà làm.” cô Honey đáp. “Cô không có vội phải đi đâu hết.” 

Matilda, ngồi ở hàng ghế thứ hai, cách cô Honey và cái bàn giáo viên chừng ba mét, chống hai khuỷu tay lên bàn và tỳ mặt vào hai bàn tay; và lần này cô bé lập tức ra lệnh ngay từ khi bắt đầu. “Đổ đi cốc, đổ đi!” Matilda ra lệnh, nhưng không nói ra miệng mà chỉ thầm nghĩ trong đầu thôi. Cô bé tập trung hết tất cả tâm trí để nhìn chăm chăm vào chiếc cốc, và lại một lần nữa, nhưng lần này nhanh hơn rất nhiều, Matilda cảm thấy ngay được dòng điện đang tích tụ, năng lượng đang sắp sửa được phóng ra và sức nóng bắt đầu lan tỏa ra từ hai con mắt của mình; và rồi hàng triệu triệu cánh tay và bàn tay nhỏ xíu phóng vọt ra, lao thẳng về phía chiếc cốc; và vẫn không hề tạo ra một tiếng động nào, cô bé gào lên trong đầu mình, ra lệnh cho cái cốc phải đổ xuống. Cô bé thấy nó lắc lư đôi chút, rồi nó ngả hẳn về phía sau, đứng bấp bênh trên một bên cạnh đế, rồi nó đổ ụp cả xuống mặt bàn, với một tiếng “Canh!” lanh lảnh vang lên, cách cánh tay đang để trên bàn của cô Honey chỉ không đến ba chục phân. 

Cô Honey há hốc miệng ra vì kinh ngạc, và đôi mắt cô thì mở ra lớn đến nỗi có thể thấy được cả phần lòng trắng xung quanh con ngươi. Cô không nói một lời nào hết. Chính xác hơn, cô không thể nói nổi một lời nào hết. Cú sốc khi được chứng kiến một phép màu tuyệt diệu đã làm cô phải ngớ cả người đi mất một lúc. Cô kinh ngạc nhìn cái cốc, cố ngả người ra thật xa khỏi nó như kiểu nó là một thứ cực kỳ độc hại. Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên và nhìn Matilda. Cô trông thấy cô bé mặt trắng bệch ra, trắng hệt như một tờ giấy, khắp cả người đang run lên bần bật, đôi mắt mở lớn vô hồn nhìn thẳng về phía trước. Cả khuôn mặt Matilda, kỳ lạ, lại như đang rạng rỡ hẳn lên; đôi mắt mở to tròn và sáng lấp lánh; và cô bé cứ ngồi yên như thế im lặng, bỗng nhiên lại trở nên rất đẹp trong cái sự tĩnh lặng của lớp học đang chậm chạp phủ dần lấy khắp xung quanh cô bé. 

Cô Honey im lặng chờ đợi, hơi rùng mình một chút khi chứng kiến cô bé dần dần lấy lại được ý thức. Và rồi, “Tách!” một cái, khuôn mặt cô bé lại trở về trạng thái bình thường tuyệt đối. “Em ổn.” cô bé nói và mỉm cười. “Em ổn mà, cô Honey, cô không cần phải lo lắng đến vậy đâu.” 

“Em cứ như là đang ở một thế giới khác vậy.” cô Honey thì thầm nói, run rẩy vì kinh ngạc. 

“Ồ đúng thế mà cô. Em cảm thấy như mình vừa bay cao chạm đến cả những ngôi sao trên trời, với một đôi cánh bạc trên lưng.” Matilda nói. “Cảm giác đó tuyệt vời lắm!” 

Cô Honey vẫn sững sờ vì kinh ngạc, nhìn chăm chăm vào Matilda như thể cô bé là một tạo vật vừa bước ra từ những câu chuyện truyền thuyết. 

“Lần này nó có vẻ diễn ra nhanh hơn hẳn.” Matilda khẽ nói. 

“Đây là chuyện không thể!” cô Honey kinh ngạc nói. “Không thể tin được! Không thể nào tin được!” Cô nhắm tịt mắt lại và cứ để nguyên như thế một lúc; và đến khi mở mắt ra trở lại, trông cô Honey có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh hơn một chút. “Em có muốn đến nhà cô và dùng một tách trà không, Matilda?” cô hỏi. 

“Ôi, có chứ ạ!” Matilda nói như reo lên. 

“Tốt. Vậy em thu xếp sách vở đi. Chút nữa cô trò mình sẽ gặp nhau ở bên ngoài nhé.” 

“Cô sẽ không nói với ai về việc… về việc này chứ ạ, cô Honey?” Matilda rụt rè hỏi. 

“Ồ, kể cả trong mơ cô cũng không có ý định đó đâu.” Cô Honey đáp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét