Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Mike Teavee bị gửi đi bằng tivi


Mike Teavee thậm chí còn hào hứng hơn cả Ông Nội Joe khi được chứng kiến thanh kẹo sô cô la được gửi đi qua tivi. “Nhưng Ngài Wonka à,” cậu bé kêu lên, “liệu ông có thể gửi cả những thứ khác qua không khí được không? Như bột ngũ cốc ăn sáng (1) chẳng hạn?” 

“Ôi bà cố ơi!” Ngài Wonka kêu lên. “Đừng có nhắc đến cái thứ kinh khủng đó trước mặt ta! Cháu có biết ngũ cốc ăn sáng được làm từ cái gì không? Nó được làm từ những cái mẩu gỗ cong cong nhỏ nhỏ vẫn rơi ra khi ta gọt bút chì ấy!” 

“Nhưng nếu muốn thì ông có thể gửi nó qua tivi giống như sô cô la được không, ông Wonka?” Mike Teavee hỏi. 

“Tất nhiên là ta có thể!” 

“Vậy thế còn con người thì sao?” Mike Teavee lại hỏi. “Liệu có thể gửi một người còn sống nguyên vẹn từ chỗ này sang chỗ kia được không?” 

“Chuyển một con người!” Ngài Wonka kêu lên. “Cháu có bị điên không đấy?” 

“Nhưng liệu ông có làm được không?” 

“Lạy Chúa, nhóc, ta cũng không biết nữa… Ta nghĩ là có… Có, ta chắc chắn là có thể chuyển được… Tất nhiên là được… Dù sao thì ta cũng không muốn thử… Kết quả thí nghiệm có thể sẽ rất kinh khủng…” 

Nhưng Mike Teavee đã không thể nghe hết câu, vì cậu bé đã chạy đi chỗ khác từ bao giờ. Vào giây phút cậu bé nghe thấy Ngài Wonka nói”… ta chắc chắn là có thể chuyển được…”, cậu bắt đầu lao nhanh hết sức có thể về phía đầu bên kia căn phòng, nơi có chiếc máy quay phim vĩ đại đang đứng. “Nhìn cháu đây!” Cậu bé vừa chạy vừa hét lớn. “Cháu sẽ là người đầu tiên trên thế giới được vận chuyển qua tivi!” 

“Không, không, không, không!” Ngài Wonka hét lên. 

“Mike!” Bà Teavee thét lớn. “Đứng lại! Quay lại đây! Con sẽ bị xé vụn thành vô số mảnh nhỏ đấy!” 

Nhưng không có gì có thể cản Mike Teavee lúc này hết. Cậu cứ chạy tiếp không dừng, và khi đến chỗ chiếc máy quay phim khổng lồ, cậu nhảy vọt lên tóm lấy cái cần điều khiển, hất ngã đến mấy Oompa-Loompa trên đường đi. 

“Hẹn gặp lại nhé, lũ lùn!” Cậu bé hét khi kéo chiếc cần điều khiển xuống thật mạnh, rồi ngay lúc đó, cậu bé lao thẳng ra trước tầm ngắm của chiếc máy quay phim. 

Một tia chớp sáng chói mắt lóe lên. 

Rồi sau đó tất cả mọi thứ chìm vào yên lặng. 

Bà Teavee lao tới trước… nhưng rồi đứng khựng lại ngay giữa căn phòng… bà ta đứng đó… và nhìn chăm chăm vào chỗ con trai mình vừa đứng lúc nãy… cái mồm mở ra thật rộng, và rồi bà hét lớn, “Nó biến mất rồi! Nó biến mất rồi!” 

“Lạy Chúa tôi, thằng bé biến mất rồi!” Ông Teavee cũng thốt lên. 

Ngài Wonka vội vã chạy tới trước, đặt một bàn tay lên vai Bà Teavee và nói, “Chúng ta chỉ còn cách mong điều tốt nhất sẽ xảy ra.” Ông ấy nói. “Hãy cùng hy vọng là con trai bà sẽ xuất hiện nguyên vẹn ở đầu bên kia.” 

“Mike!” Bà Teavee hét lên, hai tay ôm lấy đầu. “Con đang ở đâu?” 

“Để anh nói cho em biết nó đang ở đâu,” Ông Teavee nói. “Nó đã biến thành vô số mảnh nhỏ và đang bay lơ lửng trên đầu chúng ta!” 

“Đừng có nói kiểu đấy nữa!” Bà Teavee rên rỉ. 

“Mau lại xem cái tivi,” Ngài Wonka nói. “Cậu bé có thể sẽ hiện ra bất cứ lúc nào đấy!” 

Ông bà Teavee cùng Ông Nội Joe, Charlie và Ngài Wonka vội vã xúm lại quanh chiếc màn hình khổng lồ và căng thẳng chờ đợi. Màn hình vẫn đang trống trơn. 

“Nó tốn hơi nhiều thời gian để di chuyển đấy!” Ông Teavee nhướn chân mày nói. 

“Ôi trời ơi,” Ngài Wonka nói, “tôi hy vọng là không có phần nào của cậu bé bị thất lạc trên đường đi.” 

“Ông đang nói cái quái quỷ gì đấy?” Ông Teavee nói. 

“Tôi không muốn phải cảnh báo ông bà,” Ngài Wonka nói, “nhưng đôi khi chỉ có một nửa thanh sô cô la tìm được đường đến cái tivi. Ngay tuần trước thôi vừa có một vụ như vậy. Tôi cũng không biết tại sao nữa, nhưng kết quả thu về được chỉ có mỗi nửa thanh sô cô la thôi.” 

Bà Teavee thét lên kinh hoàng. “Ông nói là sẽ chỉ có một nửa của thằng Mike xuất hiện trở lại thôi ư?!” bà ta kêu lên. 

“Hãy hy vọng là nó là nửa trên.” Ông Teavee nói. 

“Nhìn này!” Ngài Wonka nói. “Nhìn lên màn hình mà xem! Có cái gì đó đang xuất hiện này!” 

Màn hình tivi bất ngờ bắt đầu sáng lập lòe. 

Rồi những đường xám xám mờ mờ bắt đầu xuất hiện chằng chịt trên tivi. 

Ngài Wonka liền vặn nhẹ một cái nút, và những đường xám biến mất. 

Và giờ, rất từ từ, màn hình bắt đầu sáng dần, sáng dần lên. 

“Cậu bé đến đây rồi!” Ngài Wonka reo lên. “Đúng, chính là cậu ấy đấy!” 

“Nó có còn nguyên vẹn không?” Bà Teavee kêu lên. 

“Vẫn chưa thể biết được.” Ngài Wonka đáp. 

Bắt đầu hiện ra khá mờ nhạt, nhưng rồi từ từ rõ nét dần, hình ảnh Mike Teavee xuất hiện trên màn hình tivi. Cậu bé đang đứng đó, vẫy tay với các khán giả, với một nụ cười rộng ngoác đến tận mang tai. 

“Nhưng nó biến thành người tí hon rồi!” Ông Teavee kêu lên. 

“Mike!” Bà Teavee hét lớn, “Con có bị làm sao không? Có bị mất tay mất chân chỗ nào không?” 

“Liệu nó có to lên trở lại được không?” Ông Teavee hỏi. 

“Nói gì đó đi Mike!” Bà Teavee kêu lên. “Nói gì đó đi! Nói là con ổn cả đi!” 

Một giọng nói bé tí, không to hơn tiếng kêu chin chít của mấy con chuột, cất lên từ chiếc tivi. “Mẹ ơi!”, cái tivi nói, “Bố ơi! Nhìn xem này! Con là người đầu tiên trên thế giới được vận chuyển bằng tivi!” 

“Mau tóm lấy cậu bé!” Ngài Wonka nói. “Nhanh lên!” 

Ông Teavee vội thò một cánh tay ra và túm lấy cậu bé tí hon, rồi lôi cậu bé ra khỏi màn hình. 

“Hu-rây!” Ngài Wonka reo lên. “Cậu bé vẫn còn nguyên vẹn! Hoàn toàn không sao hết!” 

“Không sao? Ông gọi thế này là không sao hả?” Ông Teavee giận dữ nói, mắt nhìn đứa bé tí hon đang chạy nhảy trong lòng bàn tay của mình, tay vung vẩy cây súng ngắn đồ chơi. 

Trông cậu bé rõ ràng không cao bằng ngón tay út một người bình thường. 

“Nó bị thu nhỏ lại rồi!” Ông Teavee nói. 

“Tất nhiên là cậu bé phải bị thu nhỏ rồi,” Ngài Wonka đáp. “Ông còn mong chờ gì nữa? Cậu bé đã bị vận chuyển qua tivi mà!” 

“Thế này thì thật tệ hại!” Bà Teavee hét lên. “Chúng ta sẽ phải làm gì đây?” 

Và Ông Teavee nói. “Chúng ta không thể cho nó đến trường học như thế này được! Nó sẽ bị người khác dẫm bẹp! Nó sẽ bị dẫm cho nát bét ngay!” 

“Nó sẽ không thể làm nổi việc gì hết!” Bà Teavee kêu lên. 

“Có chứ ạ!” cái giọng chin chít bé tí xíu của Mike cất lên. “Con vẫn có thể xem tivi!” 

“Con sẽ không được phép xem tivi nữa!” Ông Teavee quát lên. “Về nhà bố sẽ ném ngay cái tivi ra bãi rác! Tivi ti vủng thế này là quá đủ rồi!” 

Khi nghe thấy điều này, Mike Teavee trở nên vô cùng giận dữ. Cậu bé cứ nhảy tưng tưng trên tay mẹ mình, đấm đá gào thét và tìm cách cắn ngón tay bà mẹ. “Con muốn xem tivi!” những tiếng chít chít vang lên. “Con muốn xem tivi! Con muốn xem tivi! Con muốn xem tivi!” 

“Đây, đưa nó cho anh!” Ông Teavee nói, rồi nhấc bổng cậu bé lên và thả vào trong túi áo ngực của mình, rồi nhét một cái khăn tay lên trên. Những tiếng hét và tiếng kêu the thé vọng ra từ bên trong túi, và chiếc khăn tay thì cứ lên xuông nhấp nhô khi cậu tù nhân tí hon cố tìm cách chui ra. 

“Ôi, Ông Wonka,” Bà Teavee than khóc, “làm thế nào để thằng bé lớn trở lại bây giờ?” 

“Ừm,” Ngài Wonka nói, đưa tay gãi râu và ngước mắt lên trần nhà ngẫm nghĩ. “Tôi phải nói là cũng hơi khó. Nhưng mấy cậu bé con thì giãn nở nhanh lắm. Chúng sẽ lớn phổng lên nhanh như thổi ấy! Vậy giờ ta làm thế này, ta sẽ cho cậu bé vào một chiếc máy đặc biệt tôi vẫn dùng để thử độ giãn của những thanh kẹo cao su! Có khi cái máy đó sẽ có thể kéo cậu bé về lại hình dáng như cũ.” 

“Ôi, cảm ơn ông!” Bà Teavee nói. 

“Ồ, đừng để tâm, thưa quý bà thân mến.” 

“Ông nghĩ nó có thể giãn ra đến bao nhiêu?” Ông Teavee hỏi. 

“Ôi, có khi đến cả dặm ấy chứ.” Ngài Wonka nói. “Ai biết được? Nhưng chắc chắn cậu bé sẽ trở nên gầy nhẳng đi. Tất cả mọi thứ đều trở nên mỏng dính khi bị kéo dãn ra” 

“Như kiểu kẹo cao su á?” Ông Teavee hỏi. 

“Chính xác!” 

“Vậy nó sẽ gầy tới mức nào?” Bà Teavee lo lắng hỏi. 

“Tôi cũng không biết nữa,” Ngài Wonka nói. “Nhưng kiểu gì thì cũng không sao hết, bởi chúng ta sẽ làm phồng cậu bé trở lại được ngay! Chỉ cần cho cậu bé một liều thật mạnh món Sô cô la Siêu Vitamin của tôi! Món Sô cô la Siêu Vitamin này có cả một lượng lớn vitamin A và vitamin B. Ngoài ra nó còn có vitamin C, vitamin D, vitamin E, vitamin F, vitamin G, vitamin H, vitamin I, vitamin J, vitamin K, vitamin L, vitamin M, vitamin N, vitamin P, vitamin Q, vitamin T, vitamin U, vitamin V, vitamin W, vitamin X, vitamin Y, và, tin hay không thì tùy, vitamin Z! Chỉ có hai loại vitamin duy nhất không có trong đó, đấy là vitamin O, bởi nó sẽ làm người ta bị ốm, và vitamin S, vì nó làm cho người ta mọc sừng trên đầu, như mấy con bò ấy! Nhưng nó còn có bên trong một lượng rất nhỏ của thứ vitamin quý hiếm và thần kỳ nhất trong tất cả các loại vitamin - vitamin Wonka!” 

“Và nó sẽ có tác dụng gì lên người thằng bé?” Ông Teavee lo lắng hỏi. 

“Nó sẽ làm cho các ngón chân của cậu bé mọc dài ra bằng các ngón tay…” 

“Ôi không!” Bà Teavee kêu lên. 

“Đừng có ngốc thế.” Ngài Wonka nói. “Cái đó là hữu dụng nhất đấy! Cậu bé sẽ có thể chơi piano bằng chân!” 

“Nhưng Ông Wonka…” 

“Làm ơn đừng tranh cãi!” Ngài Wonka nói, rồi quay lại phía sau và búng tay liền ba cái, và ngay lập tức một người Oompa-Loompa xuất hiện trước mặt ông. “Hãy làm theo hướng dẫn ở đây,” Ngài Wonka nói, rồi đưa cho anh chàng Oompa-Loompa một miếng giấy nhỏ viết đầy các lời chỉ dẫn. “Và cậu bé thì đang ở trong túi áo của người cha mình đằng kia. Được rồi, đi đi! Tạm biệt Ông Teavee! Tạm biệt Bà Teavee! Và làm ơn đừng có lo lắng quá như thế! Tất cả rồi sẽ an toàn hết thôi, từng đứa nhỏ một! Tạm biệt…” 

Ở phía cuối căn phòng, các Oompa-Loompa xúm quanh chiếc máy quay đang vỗ những cái trống nhỏ xíu của mình, và bắt đầu nhảy lên nhảy xuống theo nhịp nhạc. 

“Đấy, lại bắt đầu rồi đấy!” Ngài Wonka nói. “Tôi nghĩ là không gì cản nổi cái sự hát hò của họ được!” 

Charlie túm chặt lấy tay Ông Nội Joe, hai người họ đứng cạnh Ngài Wonka ở giữa căn phòng dài sáng chói mắt, lắng nghe bài hát của các Oompa-Loompa. Và đây là những gì họ hát: 



Điều quan trọng nhất mà chúng ta đã học, 

Đấy là bao giờ cứ dính dáng đến trẻ con, 

Thì đừng bao giờ, ĐỪNG BAO GIỜ để chúng 

Lại gần một cái dàn tivi 

Hay tốt hơn cả, là đừng có sắm 

Cái thứ chết tiệt đó luôn đi! 

Trong tất cả những ngôi nhà mà chúng tôi đã đến, 

Chúng tôi thấy những đứa trẻ dán chặt mắt vào tivi. 

Chúng ườn ra đó và lăn và lộn, 

Xem tivi mãi đến nổ mắt ra. 

(Tuần trước ở nhà ai đó chúng tôi thấy, 

Cả một tá nhãn cầu đang lăn lóc dưới chân.) 

Chúng ngồi và xem và xem và ngồi 

Cho lúc bị thôi miên bởi thứ quái đản đó thì thôi, 

Và chúng hoàn toàn bị mê mẩn, 

Bởi những thứ vô cùng vớ vẩn vẫn chiếu trên tivi. 

Và đúng, chúng tôi biết nó giữ chúng ngồi tịt trên ghế, 

Không rời một bước ra khỏi cánh cửa kia, 

Không bao giờ thử vật nhau hay đấm, đá, 

Và để mặc cho các bạn tự nấu cơm, 

Rồi để mặc cho các bạn tự rửa chén nữa. 

Thế nhưng có bao giờ bạn dừng lại để nghĩ, 

Để băn khoăn xem chính xác điều gì, 

Đã đầu độc những đứa bé yêu quý của mình đến nay? 

NÓ LÀM MỤC NÁT TRI GIÁC TRONG ĐẦU CHÚNG! 

NÓ GIẾT CHẾT TRÍ TƯỞNG TƯỢNG VÀ ƯỚC MƠ! 

NÓ CẢN TRỞ VÀ TRÓI BUỘC TRÍ ÓC! 

NÓ LÀM MỘT ĐỨA TRẺ THÀNH TỐI DẠ NGU ĐẦN! 

NÓ SẼ KHÔNG CÒN CÓ THỂ HIỂU THẤU, 

MỘT CHÚT TƯỞNG TƯỢNG, HAY MỘT MIỀN CỔ TÍCH XA XĂM! 

NÃO CỦA NÓ TRỞ NÊN MỀM NHƯ BÚN! 

KHẢ NĂNG SUY NGHĨ HAN RỈ VÀ ĐÓNG BĂNG! 

NÓ KHÔNG THỂ NGHĨ NỮA - MÀ CHỈ BIẾT XEM THÔI! 

“Được rồi!”, bạn nói; “Được rồi!”, bạn kêu; 

“Nhưng nếu chúng ta vứt hết những cái tivi đi, 

Chúng ta sẽ biết làm cái gì để giải trí, 

Cho những đứa trẻ yêu quý của mình? Hãy thử nói xem!” 

Chúng tôi sẽ trả lời bằng cách hỏi bạn, 

“Chính bạn hồi trẻ, các bạn đã làm gì? 

Làm thế nào các bạn được giải trí, 

Khi mà thứ quái vật này còn chưa được phát minh?” 

Bạn quên rồi ư? Bạn không nhớ ra hả? 

Chúng tôi sẽ nói thật to và chậm nhé: 

BẠN… ĐÃ… TỪNG… ĐỌC! BẠN ĐỌC VÀ ĐỌC! 

VÀ ĐỌC và ĐỌC! Và tiếp tục đọc! 

Cả nửa cuộc đời chúng ta đọc sách! 

Đến cả nhà trẻ cũng đầy nhóc sách khắp nơi! 

Và trong phòng ngủ, gối nơi đầu giường! 

Thêm nhiều sách nữa để ngấu nghiến đọc ban đêm! 

Những câu chuyện tuyệt vời, thần kỳ và tươi đẹp! 

Về những con rồng, những bà tiên; về hoàng hậu và công chúa! 

Về đảo kho báu ở ngoài biển xa! 

Và bọn buôn lậu chèo thuyền mười hai lái, 

Và cướp biển chột mắt mặc quần áo màu hồng! 

Về những cánh buồm và những con voi! 

Bọn thổ dân ăn thịt người, nhảy múa quanh những đống lửa lớn! 

(Trên bếp đun nấu rất thơm, món gì thế? 

Lạy Chúa, đó là Penelope!) 

Ôi sách, trẻ con đều đọc sách, 

Cái thời đó đã xa lắm là xa! 

Vậy nên làm ơn, làm ơn, chúng tôi cầu khẩn, 

Hãy vứt hết những cái tivi đi! 

Và vào chỗ đó bạn có thể lắp đặt 

Một cái giá sách đóng bằng gỗ nâu! 

Rồi hãy lấp đầy nó với những cuốn sách! 

Cứ mặc cho bọn trẻ có gào thét ra sao, 

Có đấm có đá, có khóc, có gào, 

Đừng lo lắng, vì chúng tôi cho bạn biết, 

Rằng sau một hai tuần không có gì để làm 

Chúng sẽ bắt đầu thấy muốn đọc sách thôi! 

Và khi chúng bắt đầu - ô kìa, hãy nhìn xem! 

Từ bên trong chúng lớn dần một niềm vui rạng ngời! 

Nó lấp đầy trái tim, nó chắp cánh cho tri thức, 

Chúng sẽ bắt đầu thắc mắc có cái gì hay ở tivi, 

Ngoài cái màn ảnh chỉ chiếu toàn những thứ vớ vẩn! 

Rồi cuối cùng, tất cả bọn trẻ 

Đều sẽ yêu quý bạn vì món quà chúng đã được trao. 

Tái bút: Riêng về Mike Teavee, 

Chúng tôi rất tiếc mà phải nói rằng, 

Chỉ còn cách đợi và chờ mà thôi. 

Nhưng nếu không thể đưa chú nhóc vể nguyên hình hài cũ, 

Thì cái đó cũng là thứ chú đáng phải nhận thôi!”

5 nhận xét: