Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

ÔNG WORMWOOD , TAY BUÔN XE CỪ KHÔI


Ba mẹ Matilda sở hữu một ngôi nhà khá đẹp, trên lầu thì có ba phòng ngủ, tầng dưới thì có một phòng ăn, một phòng khách và một gian nhà bếp. Ông bố của Matilda làm nghề buôn bán xe hơi cũ, và ông ta có thể nói là một tay lái buôn rất giỏi nghề. 

“Mạt cưa,” ổng sẽ nói một cách tự hào: “là một trong những bí quyết thành công của tao. Và nó thậm chí còn chẳng tốn đồng nào! Cứ việc ra xưởng cưa là muốn lấy bao nhiêu tùy ý!” 

“Thế ba dùng nó để làm gì vậy ạ?” Matilda hỏi. 

“Ha!” ông bố nói. “Mày cũng muốn biết hả!” 

“Con chỉ không hiểu làm thế nào mà dùng mạt cưa lại giúp ba bán được nhiều xe hơi hơn thôi.” 

“Đấy là vì mày ngu thôi con ạ.” ông bố nói. Lời lẽ của ổng với cô bé chưa bao giờ nhẹ nhàng cả, nhưng Matilda cũng đã quen với điều đó rồi. Cô bé cũng biết là ổng rất thích khoe khoang, và bé luôn biết cách để dụ cho ổng ba hoa đến hàng giờ mà không biết xấu hổ. 

“Có thể kiếm lời nhờ một thứ bỏ đi, ba giỏi thật đấy.” cô bé nói. “Ước gì con cũng làm được như vậy.” 

“Mày thì làm sao mà làm được.” ông bố nói. “Mày đơn giản là quá ngu. Nhưng tao sẽ không ngại tiết lộ nó cho Mike đây, vì sau này nó sẽ là đứa kế nghiệp tao.” Rồi lờ hẳn Matilda đi, ổng quay sang phía con trai mình và nói: “Tao luôn vô cùng mừng rỡ mỗi khi mua được một cái xe cũ mà thằng ngu nào đấy đã phá đến nát cả cái máy xe ra, đến nỗi động cơ đã tã hết cả và khi chạy thì kêu như máy cày. Mấy thứ như thế có giá rẻ vô cùng. Rồi tất cả những gì tao phải làm chỉ là trộn một tí mạt cưa vào trong hộp dầu nhớt của máy, và thế là máy lại kéo ròn, nghe ngon ngay! Đấy chính là bí quyết đấy!” 

“Thế nó sẽ chạy được bao lâu trước khi lại kêu như máy cày trở lại ạ?” Matilda hỏi. 

“Đủ lâu để người mua xe đi được một quãng xa.” Ông bố nhếch mép. “Phải tầm một trăm dặm.” 

“Nhưng như thế là gian dối.” Matida nói. “Đấy là trò lừa đảo!” 

“Làm quái gì có ai giàu có mà lại thành thật chứ.” ông bố nói. “Khách hàng ở đó là để bị móc túi thôi!” 

Ông Wormwood có một khuôn mặt trông như mặt một con chuột, với hai chiếc răng cửa trước thò cả ra khỏi môi, ngay phía trên là một hàng ria trông cũng hệt như râu chuột. Ổng thích mặc áo khoác sọc ca rô màu sáng chóe và đeo những chiếc cà vạt chấm bi màu nâu hoặc xanh nhạt. “Bây giờ cứ thử nói đến số dặm đã đi xem.” Ông nói. “Ai đi mua xe hơi cũ thì đầu tiên cũng muốn biết xem nó đã đi được bao nhiêu dặm rồi, đúng không?” 

“Đúng ạ.” cậu con trai đáp. 

“Đúng, thế nên đầu tiên tao mua một cái xe nát bét đã chạy được khoảng một trăm năm mươi nghìn dặm, với giá rất rẻ. Nhưng chẳng thằng nào muốn mua một cái xe đã chạy đến cả trăm nghìn dặm như thế, đúng không? Nếu là chục năm trước thì tao còn có thể tháo cái đồng hồ ra rồi vặn ngược bảng số cho nó bé bớt lại, nhưng bây giờ thì không làm trò đó được nữa. Người ta đã chỉnh nó lại để không ai có thể thay đổi được bảng số, trừ khi mày là một thằng thợ sửa chữa đồng hồ chuyên nghiệp. Vậy tao đã làm gì? Tao đã dùng đến cái đầu của mình đấy, anh bạn trẻ ạ.” 

“Như thế nào ạ?” Michael hỏi, không giấu nổi vẻ háo hức. Thằng bé có vẻ cũng kế thừa từ ông bố tình yêu với mấy trò lường gạt. 

“Lúc đó tao mới bình tĩnh ngồi xuống và nghĩ, làm thế nào để có thể chuyển một cái công tơ cây số từ một trăm năm mươi nghìn dặm xuống chỉ còn khoảng mười nghìn dặm, mà không phải phá hỏng cái đồng hồ? Phương án thứ nhất khả dĩ là cho cái xe chạy lùi lại. Cứ chạy lùi mãi thì rồi cũng đến lúc cái đồng hồ công tơ tụt xuống đến mức hợp lý thôi. Nhưng thằng khùng nào lại đi cho xe chạy giật lùi đến cả nghìn cây số kia chứ? Ai mà làm thế được?” 

“Đúng là chẳng ai lại đi làm thế cả.” Michael nói. 

“Thế nên tao mới phải động não.” ông bố nói tiếp. “Phải dùng đến cái đầu. Khi mày đã có một bộ óc thông minh như tao thì mày phải biết dùng nó. Và rồi đột nhiên, tao nảy ra một sáng kiến. Nói cho hai đứa biết, cảm giác của tao khi đó y hệt lúc cái lão khoa học gia nào đấy lúc phát minh ra thuốc pê-nê-xi-lin. Tao hét lên: “Ơ-rê-ka! Nghĩ ra rồi!” 

“Vậy ba đã làm gì vậy ạ?” cậu con trai sốt sắng hỏi. 

“Cái đồng hồ cây số,” Ông Wormwood nói: “nó được nối với hai bánh trước bằng một sợi dây cáp. Thế nên đầu tiên tao cắt đứt sợi dây cáp, ở ngay chỗ nó nối với hai cái bánh xe. Rồi sau đó, tao kiếm ngay một cái máy khoan tốc độ cao và nối nó vào với sợi cáp, sao cho mà khi cái máy khoan kia quay thì sợi cáp và cái công tơ sẽ quay theo chiều ngược lại. Mày có hiểu không? Có theo kịp tao nói không?” 

“Có, có ba ạ.” Michael đáp. 

“Cái máy khoan đó quay nhanh kinh khủng.” ông bố nói. “Do đó khi tao vừa mới bật cái máy khoan lên là bảng số trên công tơ lập tức quay ngược lại ngay với một tốc độ cực cao. Nó có thể làm biến mất năm mươi ngàn dặm trên bảng đồng hồ chỉ trong một vài phút; và đến khi tao làm xong, cái xe đó chỉ mới chạy qua có mười nghìn dặm, sẵn sàng để đem bán. “Con xe này thì gần như còn mới cứng!” Tao sẽ nói với khách như thế. “Nó mới chỉ đi có chưa đến mười nghìn dặm. Con này trước đây thuộc về một bà già, mỗi tuần bả chỉ dùng đến xe có một lần để đi mua sắm thôi!” 

“Ba thật sự có thể vặn ngược bảng đồng hồ đo cây số bằng một cái máy khoan ư?” Michael hỏi. 

“Đây là bí mật kinh doanh của nhà ta đấy.” ông bố nói. “Thế nên mày liệu mà đừng có bép xép với ai, biết chưa? Mày không muốn ba mày bị tống vô tù đâu, đúng không?” 

“Con sẽ không hé răng với ai đâu.” cậu con trai nói. “Ba có làm thế này với nhiều xe không hả ba?” 

“Tất cả mỗi chiếc xe qua tay tao đều được “điều trị” như thế hết.” ông bố nói. “Tất cả chúng đều có đồng hồ công cơ cây số được chỉnh cho xuống dưới mức mười nghìn dặm trước khi được đem ra rao bán. Và cứ nghĩ đến việc một mình tao phát minh ra được trò đó!” ông nói một cách tự hào: “nó đã khiến tao hái ra không biết bao nhiêu là tiền!” 

Matilda, người đã chăm chú lắng nghe suốt từ khi nãy tới giờ, nói: “Nhưng ba, như thế thì còn gian trá hơn cả trò dùng mạt cưa pha với dầu nhớt. Nó thật là đáng ghê tởm. Ba đang lừa gạt những khách hàng, những người tin tưởng vào ba!” 

“Nếu mày không thích thì đừng có ăn đồ ăn trong cái nhà này nữa.” ông bố nói. “Tao đã mua chúng bằng tiền bán xe kiểu đó đấy!” 

“Đó là những đồng tiền bẩn thỉu.” Matilda đáp. “Con ghét chúng.” 

Hai má ông Wormwood trở nên đỏ rực. “Mày nghĩ mày là ai mà đòi dạy tao về trung với chả thực?” ông hét. “Tổng giám mục ở Canterbury chắc? Mày chỉ là một con oắt con ngu ngốc thậm chí còn không biết là mày đang nói về cái gì!” 

“Đúng đấy, anh Harry.” bà mẹ nói. Rồi bà quay về phía Matilda. “Mày học ở đâu cái kiểu nói năng với ba như thế đấy hả? Giờ thì biết điều mà ngậm mồm vào cho cả nhà xem tivi đi, nghe rõ chưa?” 

Cả gia đình họ đang ở trong phòng khách, đặt bữa tối trên đùi và vừa ăn vừa xem tivi. Bữa tối được đựng trong các khay nhôm được chia ra thành những ngăn nhỏ, gồm có thịt hầm, khoai tây luộc và vài hạt đậu Hà Lan. Bà Wormwood vừa chóp chép nhai bữa tối của mình vừa dán mắt vào một bộ phim truyền hình Mỹ đang chiếu trên tivi. Bà là một người phụ nữ đồ sộ, với mái tóc nhuộm màu bạch kim[1], chỉ trừ một số chỗ sát nơi chân tóc đang nhú lên là có màu nâu sậm. Trên mặt bà là những lớp son phấn dày cộp, và bà có một thân hình to bự chảng bị nén chặt lại dưới những lớp quần áo, như để ngăn những khối thịt trên cơ thể không bị xổ tung ra ngoài. 



“Mẹ à,” Matilda nói: “mẹ không phiền nếu con dùng bữa tối trong phòng ăn chứ ạ? Con cần đọc nốt mấy cuốn sách.” 

Ông bố liền quắc mắt. “Tao thì thấy phiền đấy!” ông quát lên. “Bữa tối là lúc gia đình quây quần, và không ai được phép rời khỏi bàn ăn cho đến khi bữa ăn kết thúc!” 

“Nhưng chúng ta đâu có đang ăn ở bàn đâu.” Matilda nói. “Chưa bao giờ hết. Cả nhà mình lúc nào cũng để thức ăn trên đùi và xem tivi khi ăn thôi.” 

“Thế tức là có gì sai khi xem tivi lúc ăn, đúng không?” ông bố hỏi. Giọng ông tự dưng đổi sang mềm dịu và nghe có vẻ nguy hiểm hơn bao giờ hết. 



Matilda không đủ tự tin để có thể trả lời câu hỏi đó của ông bố, nên cô bé chỉ im lặng mà không đáp. Nhưng cô bé có thể cảm thấy cơn giận đang sôi sục trong lòng. Cô bé biết là sai khi căm ghét ba mẹ mình như vậy, nhưng bé thấy thật khó để mà không cảm thấy thế. Tất cả những cuốn sách mà Maltilda đã từng đọc đến giờ đã cho cô bé cách nhìn cuộc sống mà ba mẹ cô bé chưa bao giờ có được. Nếu như họ có thể dành chút thời gian để đọc văn của Dickens hay Kipling, thì họ đã sớm nhận ra là cuộc sống này còn có nhiều thứ hơn là xem tivi hay lừa gạt người khác. 

Còn một điều nữa, đấy là cô bé ghét cái cách mình liên tục bị gọi là đứa ngốc nghếch và ngu đần, trong khi cô bé biết rõ là mình không hề như vậy. Cơn giận đó trong cô bé cứ càng ngày càng lớn dần lên, và đến khi lên giường ngủ đêm hôm đó, bé đã ra một quyết định. Bé quyết định là kể từ giờ, cứ mỗi lần ba hoặc mẹ đối xử không tốt với mình, cô bé sẽ trả đũa lại họ bằng cách này hay cách khác. Một hay hai chiến thắng nho nhỏ đó sẽ giúp cô bé có thể tiếp tục chịu đựng sự ngu dốt của họ, và cũng để cô bé không phải phát điên lên vì cái gia đình quỷ quái của mình. Các bạn phải nhớ là cô bé còn chưa đến năm tuổi, và thật không hề dễ dàng gì để một ai đó nhỏ bé như thế có thể chiến thắng được những người lớn đầy quyền lực. Nhưng kể cả thế, bé vẫn quyết tâm sẽ không lùi bước. Ông bố, sau những gì vừa mới xảy ra trước cái tivi, đã trở thành mục tiêu đầu tiên trong danh sách của Matilda. 
___________________________________

[1] Nguyên bản: “platinum blonde” - tóc nhuộm màu vàng rất nhạt, gần như chuyển sang sắc trắng bạc, nhìn rất giống màu bạch kim.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét