Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Charlie xuất hiện





Hai con người rất già này là cha và mẹ của ông Bucket. Tên họ là Ông Nội Joe và Bà Nội Josephine.

Còn hai con người cũng rất già ở bên đây là cha và mẹ của bà Bucket. Tên của họ là Ông Ngoại George và Bà Ngoại Georgrina.

Đây là ông Bucket, còn đây là bà Bucket.

Hai vợ chồng ông có một đứa con trai nhỏ, tên là Charlie.

Đây là Charlie.

Bạn có khỏe không? Còn bạn thì sao? Bạn có khỏe không? Cậu ấy rất vui vì được gặp các bạn.

Tất cả gia đình họ đây - sáu người lớn, và Charlie - cùng sống chung trong một căn nhà gỗ nhỏ, bên rìa một thị trấn lớn.

Và căn nhà quả thực là quá nhỏ bé cho chừng đấy con người, nên cuộc sống của tất cả họ đều chẳng hề thoải mái chút nào. Cả ngôi nhà chỉ có hai căn phòng, và chỉ có đúng duy nhất một chiếc giường. Chiếc giường đó được dành cho bốn người già, đơn giản bởi họ đã quá già và luôn mệt mỏi. Quá mệt mỏi đến mức họ còn chẳng mấy khi ra khỏi giường.

Ông nội Joe và Bà Nội Josephine nằm ở phía bên này, còn là Ông Ngoại George và Bà Ngoại Georgrina thì nằm phía bên kia.

Vợ chồng ông bà Bucket và Charlie bé bỏng ngủ trong căn phòng còn lại, trên một tấm nệm cũ trải thằng lên trên nền nhà.

Vào mùa hè thì mọi thứ cũng không đến mức tệ lắm, nhưng đến mùa đông, những cơn gió lạnh buốt cứ lùa vào khắp phòng trong suốt cả đêm, tệ vô cùng.

Chẳng cần phải thắc mắc tại sao họ lại không mua một ngôi nhà lớn hơn - hay thậm chí là mua thêm một cái giường nữa. Họ quá nghèo.

Ông Bucket là người duy nhất trong gia đình có công ăn việc làm. Ông làm trong một nhà máy sản xuất kem đánh răng, với công việc chính là ngồi cả ngày trên một chiếc ghế băng, vặn những cái nắp vào những tuýp kem đánh răng sau khi chúng đã được bơm đầy. Nhưng công việc vặn nắp kem đánh răng chưa bao giờ có thể kiếm đủ sống; và ông Bucket tội nghiệp, dù ông có chăm chỉ đến đâu, và dù ông có vặn được những cái nắp nhanh đến thế nào đi nữa, ông vẫn chưa bao giờ có thể kiếm được đủ tiền để mua nổi dù chỉ một nửa những thứ mà gia đình ông cần. Thậm chí ông còn không có đủ tiền để mà mua cả những thứ đồ ăn ngon ngon được một chút. Những thứ duy nhất mà gia đình họ có thể xoay sở được chỉ là bánh mì khô và bơ cho bữa sáng, khoai tây luộc và cải bắp cho bữa trưa, và súp cải bắp cho bữa cuối (1).

Gia đình nhà Bucket, dĩ nhiên, chưa đến mức chết đói, nhưng tất cả mọi người - ông bà nội, ông bà ngoại, bố của Charlie, mẹ của Charlie, và nhất là chính Charlie bé bỏng - đều có cái cảm giác gần như rỗng tuếch trong dạ dày suốt từ sáng đến đêm.

Charlie là người cảm thấy tệ nhất. Và mặc dù bố và mẹ cậu bé vẫn thường cố ý không mang theo phần cơm trưa và cơm tối của mình để nhường cho Charlie, chừng đó vẫn là quá ít với một cậu bé đang lớn. Charlie thực sự muốn thứ gì đó ngon và nhiều hơn là món bắp cải luộc hay bắp cải nấu súp. Và món mà cậu bé thích nhất, thích hơn tất cả, đó chính là… SÔ CÔ LA.

Trên đường đến trường vào mỗi buổi sáng, Charlie có thể thấy những thanh sô cô la hảo hạng được xếp thành từng chồng cao sau lớp cửa kính của những cửa tiệm bánh kẹo, và cậu bé chắc chắn sẽ dừng lại để ngắm nhìn, để ịn mũi lên những tấm cửa kính và liếp mép thèm thuồng. Rất nhiều lần trong một ngày, cậu bé nhìn những những đứa trẻ khác móc ra từ túi quần chúng những thanh kẹo sô cô la mịn như kem, ăn ngấu ăn nghiến. Và tất nhiên, với Charlie, đó thực sự là một cực hình.

Chỉ có vào một dịp duy nhất trong năm, ngày sinh nhật cậu bé, thì Charlie mới được nếm một miếng sô cô la thực sự. Cả gia đình cậu cùng dành dụm tiền cho dịp đặc biệt này, và khi ngày trọng đại đó tới, Charlie sẽ luôn được tặng một miếng nhỏ sô cô la, cho chỉ một mình cậu ăn. Và mỗi dịp cậu nhận được món quà đó, vào những buổi sáng của ngày sinh nhật tuyệt diệu, cậu bé sẽ rất cẩn thận đặt nó vào một cái hộp nhỏ bằng gỗ, và cất giữ cẩn thận nó như cách người ta cất giữ một miếng vàng vậy. Trong suốt mấy ngày tiếp theo, Charlie chỉ có thể tự cho phép mình mở nắp hộp ra để ngắm nhìn, nhưng tuyệt đối không chạm vào nó. Và cuối cùng, khi đã không chịu nổi nữa, cậu mới nhẹ nhàng bóc một mẩu của lớp giấy bọc ở góc thanh kẹo, để lộ ra chỉ một chút sô cô la; và rồi, cậu nhẹ nhàng cắn một miếng sô cô la nhỏ xíu - chỉ đủ để cho vị ngọt tuyệt vời của thanh kẹo từ từ lan tỏa nơi đầu lưỡi. Ngày hôm sau, cậu sẽ lại cắn một miếng nhỏ xíu; và rồi ngày hôm sau đó, lại một miếng nhỏ xíu nữa, và cứ thế, cứ thế. Bằng cách này, Charlie có thể nhấm nháp miếng sô cô la giá năm xu (2) của mình trong suốt hơn một tháng.

Nhưng các bạn còn chưa được biết đến một thứ vô cùng kinh khủng đã tra tấn Charlie, kẻ yêu sô cô la, hơn bất cứ trò tra tấn nào khác. Thứ này, đối với Charlie, còn tệ, tệ hơn rất nhiều việc trông thấy những chồng sô cô la hảo hạng chất đầy sau những khung cửa kính, hay việc cậu phải ngồi nhìn những đứa trẻ khác cắn mút những thanh sô cô la mịn và ngọt như kem của chúng ngay trước mắt mình. Nó là một trò tra tấn tệ hại nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra được; và nó chính là:

Ngay trong chính thị trấn đó, và ngay trong tầm nhìn từ ngôi nhà nơi Charlie sống, là cả MỘT NHÀ MÁY SÔ CÔ LA TO KINH KHỦNG!!!

Bạn cứ thử nghĩ đến nó mà xem!

Và nó cũng không phải chỉ đơn giản là một nhà sô cô la lớn tầm thường đâu. Nó là nhà máy sản xuất sô cô la lớn nhất và nổi tiếng nhất trên thế giới! Nó là NHÀ MÁY WONKA, có chủ nhân là một người đàn ông với cái tên Ngài Willy Wonka, nhà sáng chế và là người làm sô cô la vĩ đại nhất thế giới! Và cái nhà máy, mới thực là một nơi to lớn và tuyệt diệu biết bao! Nó có một cánh cổng bằng sắt to vĩ đại, có những bức tường cao tướng che lấy hết xung quanh, có khói bay lên từ những ống khói, và những tiếng động vù vù phát ra từ phía sâu bên trong. Và ở phía bên ngoài những bức tường, trong vòng bán kính nửa dặm về tất cả mọi hướng, cả bầu không khí luôn thơm nức lên mùi hương tuyệt hảo của những thỏi sô cô la đang tan!

Hai lần một ngày, trên đường đi tới trường và trở về nhà, cậu bé Charlie Bucket luôn phải đi qua cánh cổng sắt vĩ đại của nhà máy. Và cứ mỗi tới gần nơi đó, Charlie sẽ bắt đầu đi thật chậm, thật chậm, cố ngếch mũi lên thật cao và hít một hơi thật sâu vào trong cơ thể mình một mùi hương quyến rũ của sô cô la đang tan, tràn ngập khắp nơi xung quanh mình.

Ôi, cậu mới yêu cái mùi hương đó làm sao!

Và ôi, sao cậu bé ước mình có thể được vào bên trong nhà máy vĩ đại đó, để có thể xem cho đã, dù chỉ một lần!

23 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Cậu cũng biết trả lời câu hỏi đấy.

      Xóa
  2. themf quá mọi người ơi!.

    Trả lờiXóa
  3. chu bá minh trí thối.

    Trả lờiXóa
  4. tớ thấy tớ cũng thèm quá các cậu ơi.

    Trả lờiXóa
  5. lời văn của chuyện hay quá ạ

    Trả lờiXóa
  6. vừa to vừa dài

    Trả lờiXóa
  7. Rất là ngon

    Trả lờiXóa
  8. ớ socola trắng bắn tùm lummmmmm :)

    Trả lờiXóa