Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Những Tấm Vé Vàng


“Ý con là người ta sẽ thực sự được bước chân vào trong nhà máy sao?” Ông Nội Joe kêu lên. “Mau đọc xem bài báo nói gì - mau lên!” 

“Được rồi ạ,” ông Bucket đáp, duỗi thẳng tờ báo ra. “Mọi người nghe này.” 

Bản tin buổi tối 
_____________________________________ 

Ngài Willy Wonka, nhà làm bánh kẹo thiên tài đã biến mất trong suốt hơn mười năm qua, đã gửi đi một thông báo ngày hôm nay: 

“Tôi, Willy Wonka, đã quyết định sẽ cho phép năm đứa trẻ - và chỉ năm đứa trẻ mà thôi, không hơn - được vào thăm nhà máy của tôi. Chính tôi sẽ hướng dẫn năm kẻ may mắn này đi thăm quan khắp nơi bên trong; chúng sẽ được thấy tất cả những bí mật, tất cả những điều kỳ diệu của nơi này. Và, sau khi chuyến thăm quan kết thúc, như một món quà đặc biệt, tất cả chúng sẽ được tôi tặng một lượng sô cô la, bánh và kẹo đủ để thưởng thức cho tới khi hết đời! Bởi vậy, hãy tìm cho ra những Tấm Vé Vàng! Có năm Tấm Vé Vàng đã được in ra và được giấu trong lớp giấy bọc của năm thanh sô cô la bình thường. Những thanh sô cô la này có thể đang ở bất cứ đâu - trong bất cứ cửa hàng trên bất cứ con phố thuộc bất cứ thị trấn của bất cứ quốc gia nào - bất cứ nơi nào có bán sản phẩm của nhà máy Wonka đều có thể đang có một trong số chúng. Năm kẻ may mắn tìm được những tấm vé sẽ là những người duy nhất được vào thăm nhà máy của tôi và được tận mắt chứng kiến những thứ kỳ diệu bên trong nó. Chúc tất cả mọi người may mắn, và tìm kiếm vui vẻ nhé!

Ký tên 

Willy Wonka 

“Ông ta cũng điên thật đấy.” - Bà Nội Josephine lẩm bẩm. 

“Ông ấy thật vô cùng tài giỏi!” Ông Nội Joe thốt lên. “Quả thực là một thiên tài! Cứ thử tưởng tượng xem chuyện gì sắp xảy ra đi. CẢ THẾ GIỚI sẽ đổ xô đi tìm những Tấm Vé Vàng! Tất cả mọi người sẽ tìm mua sô cô la của hãng Wonka để mong tìm được chúng! Ông ấy sẽ bán được nhiều sô cô la hơn bao giờ hết! Sẽ tuyệt làm sao khi người ta tìm ra được những tấm vé đó!” 

“Rồi còn tất cả bánh và kẹo đủ để ăn cho đến hết đời nữa chứ!” Ông Ngoại George nói. “Cứ thử nghĩ mà xem!” 

“Người ta sẽ phải dùng đến cả xe tải mà chở ấy chứ!” Bà Ngoại Georgrina nói. 

“Nghĩ cũng hơi kinh thật đấy.” Bà Nội Josephine nói. 

“Vớ vẩn!” Ông Nội Joe kêu lên. “Nghĩ xem Charlie, chẳng phải sẽ rất tuyệt sao, khi bóc một gói sô cô la ra, rồi bỗng thấy một Tấm Vé Vàng lấp lánh bên trong?” 

“Chắc chắn là thế rồi ông. Nhưng mình sẽ chẳng có cơ hội nào đâu.” Charlie buồn bã đáp. “Mỗi năm cháu chỉ có một thanh sô cô la thôi.” 

“Không thể biết trước được đâu, Charlie,” Bà Ngoại Georgrina nói. “Tuần sau chẳng phải là sinh nhật cháu rồi hay sao? Cháu cũng có nhiều cơ hội như bất cứ ai khác mà!” 

“Tôi chỉ sợ sẽ không đơn giản như thế,” Ông Ngoại George nói. “Những đứa nhóc tìm được những tấm vé sẽ là những đứa có thể mua sô cô la ăn hàng ngày. Charlie của chúng ta chỉ có được một thanh mỗi năm, nó chỉ đơn giản là không có cơ hội nào cả đâu.”

1 nhận xét: