Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Ông Nội Joe thử vận may


Chiều hôm sau, Charlie đi học về và ghé vào thăm ông bà. Lúc này chỉ có mình Ông Nội Joe là đang thức, còn ba người kia thì đã ngủ khò từ bao giờ. 

“Suỵt!” Ông Nội Joe thì thầm, rồi ông ra dấu ngoắc tay gọi Charlie tới gần. Cậu bé rón rén bước lại đứng cạnh giường. Ông Nội Joe mỉm cười với cậu nhóc; rồi ông bắt đầu thò tay xuống dưới gối lục lọi và rút ra một cái ví da cũ xì, giữ chặt nó trong tay mình. Ông mở ví ra và dốc ngược nó xuống gối, và một đồng bạc sáu xu* rơi ra. “Đây là chỗ tiền để dành bí mật của ta.” Ông thì thầm. “Mấy người kia không biết gì về nó hết. Giờ thì, ta và cháu sẽ cùng thử vận may một lần nữa nhé, được chứ? Nhưng cháu sẽ phải giúp ta đi mua sô cô la đấy.” 

“Ông có chắc chắn muốn dùng tiền để dành của mình vào việc này không, Ông Nội Joe?” Charlie khẽ hỏi. 

“Tất nhiên là ta chắc.” Ông Nội Joe cười. “Thôi đừng có đứng đấy cự nự nữa! Ta cũng muốn tìm được tấm vé đó chẳng kém gì cháu đâu! Đây - cầm lấy tiền rồi chạy ngay xuống phố, vào cửa hàng gần nhất và mua thanh sô cô la Wonka đầu tiên mà cháu nhìn thấy, sau đó hãy mang thẳng nó về đây, được chứ? Ông cháu mình sẽ cùng bóc nó.” 

Charlie cầm lấy đồng bạc, và ngay lập tức lỉnh ra khỏi phòng. Chỉ năm phút sau, cậu bé đã quay trở lại. 

“Đã mua được chưa?” Ông Nội Joe thì thầm; mắt sáng lên vẻ háo hức. 

Charlie khẽ gật đầu và chìa ra thanh sô cô la. Một thanh SÔ CÔ LA QUẢ HẠCH CRẮC CRẮC (1) nhãn hiệu Wonka, như in trên lớp giấy bọc. 

“Tốt lắm!” Ông Nội Joe thì thầm, ngồi thẳng dậy, xoa hai tay vào nhau và nói bằng giọng háo hức. “Giờ - lại đây ngồi cạnh ông và cả hai ta sẽ cùng mở nó. Cháu đã sẵn sàng chưa?” 

“Rồi ạ.” Charlie đáp. “Cháu đã sẵn sàng.” 

“Được rồi. Vậy cháu xé một đầu trước đi.” 

“Không được.” Charlie nói. “Ông trả tiền mà, ông xé hết đi.” 

Những ngón tay của Ông Nội Joe lóng ngóng lần mò lớp giấy bọc, và tay ông dường như trở nên run rẩy hơn bao giờ hết. “Chúng ta cũng chẳng có cơ hội nào đâu, thực sự đấy.” Ông nói, khẽ cười cho bớt căng thẳng. “Cháu cũng biết là chúng ta chẳng có cơ hội nào đâu, đúng không?” 

“Vâng,” Charlie đáp. “Cháu biết.” 

Hai ông cháu nhìn nhau, rồi cùng khẽ cười, một cách hết sức là căng thẳng. 

“Nên nhớ,” Ông Nội Joe tiếp, “là chỉ có một chút xíu cơ hội đây sẽ là thanh sô cô la trúng giải, cháu biết chứ?” 

“Vâng,” Charlie đáp. “Tất nhiên rồi ạ. Sao ông không mở nó ngay đi, ông?” 

“Ngay đây, ông mở ngay đây. Cháu nghĩ ta nên mở từ đầu nào trước?” 

“Góc đó đi ạ. Đó, cái góc ở xa ông nhất ấy. Chỉ bóc một tí xíu thôi, để mình không nhìn thấy trước được bên trong có cái gì hết.” 

“Thế này á?” Ông Nội Joe hỏi. 

“Vâng, đúng rồi ạ. Giờ ông bóc thêm một chút nữa đi.” 

“Đây, cháu làm nốt đi.” Ông Nội Joe nói. “Ta căng thẳng quá.” 

“Không được đâu ông! Ông phải tự mình bóc hết chứ!” 

“Thôi được rồi. Bóc nào!” Ông nói, rồi xé toạc lớp giấy bọc. 

Cả hai người họ cùng nhìn chăm chú vào thứ ở dưới lớp giấy. Đó là một thanh sô cô la - một thanh sô cô la, và không còn gì khác nữa. 

Bất ngờ, họ cùng cảm thấy sự hài hước của tất cả chuyện này, và rồi cả hai ông cháu cùng bò lăn ra cười. 

“Cái gì? Cái gì đấy?” Bà Nội Josephine đột nhiên thức giấc, kêu to lên. 

“Không có gì, không có gì hết.” Ông Nội Joe đáp. “Bà đi ngủ tiếp đi.” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “Wonka’s Nutty Crunch Surprise”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét