Ngày hôm sau là ngày Thứ Năm. Ngày mà bất cứ ai trong lớp của cô Honey cũng biết là sẽ có tiết dạy của Hiệu trưởng Truchbull ngay sau bữa ăn trưa.
Vào buổi sáng hôm đó cô Honey nói với cả lớp, “Có một vài em không thực sự thích thú gì lắm với lần cô Trunchbull tiếp quản lớp chúng ta tuần trước, vậy nên cô muốn lần này chúng ta hãy cùng hành xử khôn ngoan và cẩn thận hơn trước, được chứ? Hai tai em thế nào rồi, Eric?”
“Bả đã kéo dãn tai em ra rồi,” Eric nói. “Mẹ em nói bà ấy đảm bảo là tai em giờ trông bự hơn hồi trước.”
“Và Rupert,” cô Honey nói, “cô rất vui khi thấy em không rụng sợi tóc nào sau lần gặp cô Hiệu trưởng hôm Thứ Năm vừa rồi.”
“Không, nhưng đầu em đã bị nhức suốt từ hôm đó đến giờ đấy cô ạ,” Rupert nói.
“Và em, Nigel,” cô Honey nói, “làm ơn lần này đừng tỏ vẻ thông minh với cô Hiệu trưởng nữa nhé. Lần trước em có hơi hỗn với cô Trunchbull đó.”
“Em ghét bà ta,” Nigel đáp.
“Dù vậy thì cũng cố đừng thể hiện nó ra quá hiển nhiên như vậy,” cô Honey nói, “làm thế không được ích lợi gì đâu. Cô ấy có một sức mạnh rất kinh khủng đấy. Em không thấy các cơ bắp của cô ấy nổi cuồn cuộn cả lên như một bó thừng xoắn đấy sao?”
“Ước gì bây giờ em là người lớn,” Nigel nói. “Em sẽ hạ đo ván bà ta.”
“Cô không chắc về cái đó cho lắm,” cô Honey nói. “Chưa từng có ai đánh thắng nổi cô ấy đâu.”
“Liệu chiều nay cô ấy sẽ kiểm tra bọn em những gì hả cô?” một cô bé hỏi.
“Gần như chắc chắn sẽ là bảng cửu chương ba,” cô Honey nói. “Đó là nội dung các em đã được học tuần vừa rồi. Hãy chắc chắn là mình nhớ hết phần kiến thức này nhé.”
Cuối cùng bữa ăn trưa cũng kết thúc.
Sau bữa ăn trưa, cả lớp tập trung ổn định lại. Cô Honey đứng ở một góc của căn phòng. Tất cả lũ trẻ cùng yên lặng chờ đợi, căng thẳng. Và rồi, như một con quỷ khổng lồ xuất hiện từ Địa Ngục, mụ Trunchbull nện bước vào lớp trong lớp áo khoác vải và chiếc quần bó xanh. Mụ bước thẳng tới chỗ cái bình nước, nắm lấy tay cầm, nhấc nó lên và ghé mắt nhìn vào bên trong.
“Ta rất mừng khi thấy,” bà ta nói, “không còn con quái vật nhớt nhát nào trong nước uống của ta nữa. Nếu chuyện đó mà còn lặp lại lần nữa, sẽ có một chuyện đặc biệt không dễ chịu chút nào xảy ra với từng thành viên trong cái lớp học này. Và trong đó có cả cô nữa đấy, cô Honey.”
Cả lớp vẫn giữ im lặng một cách căng thẳng. Qua lần trước chúng đã học được một chút về con hổ cái này, và giờ không ai muốn mạo hiểm dây vào con mãnh thú này thêm một lần nữa.
“Được lắm,” mụ Trunchbull đột ngột nói to. “Để ta xem chúng bay học bảng cửu chương ba tốt đến đâu nào. Hay nói cách khác, hãy cùng xem cô Honey của chúng bay dạy cái bảng cửu chương ba đó tệ đến đâu.” Mụ Trunchbull đang đứng ngay trước mặt cả lớp, chân mở rộng, tay chống nạnh; quắc mắt nhìn về phía cô Honey đang đứng nơi góc lớp.
Matilda, ngồi yên lặng tại chỗ của mình nơi dãy bàn thứ hai, đang theo dõi mọi việc một cách rất chăm chú.
“Mi!” mụ Trunchbull quát, chỉ một ngón tay to bằng cả một cái xúc xích vào một thằng nhóc có tên Wilfred. Cậu nhóc đang ngồi ngay phía ngoài cùng của dãy bàn đầu tiên. “Đứng lên, nhanh!” mụ quát.
Wilfred lập tức đứng lên.
“Đọc ngược cho ta bảng cửu chương ba, từ dưới lên trên!” mụ Trunchbull quát.
“Đọc ngược ấy ạ?” Wilfred lắp bắp. “Nhưng em chưa được học đọc ngược bảng cửu chương bao giờ!”
“A, đấy nhé!” mụ Trunchbull đắc thắng reo lên. “Cô Honey của chúng bay đã chẳng dạy được chúng bay cái gì hết nhá! Cô Honey, tại sao suốt cả tuần vừa qua cô không dạy cho bọn chúng thứ gì hết vậy?”
“Không phải như thế đâu, thưa cô Hiệu trưởng,” cô Honey nói. “Tất cả các em ấy đều đã được học bảng cửu chương ba rồi mà. Nhưng tôi thấy chẳng có ích lợi gì trong việc dạy các em ấy đọc ngược bảng cửu chương cả. Chẳng có ích lợi trong việc dạy bất cứ thứ gì theo hướng ngược lại cả. Mục đích của đời người ta là tiến về phía trước, chứ đâu phải là bước ngược lại về phía sau. Tôi đánh liều hỏi cô một câu là có ai, kể cả ví dụ như chính cô đi, có thể lập tức đánh vần ngược được ngay dù chỉ một từ đơn giản như “wrong” [1] hay không?”
“Cô đừng có hỗn láo với tôi, cô Honey!” mụ Trunchbull quát, rồi mụ quay lại về phía cậu nhóc Wilfred tội nghiệp. “Được thôi, nhóc,” mụ nói. “Vậy trả lời ta câu hỏi này xem. Ta có bảy trái táo, bảy trái cam và bảy trái chuối. Tổng cộng ta có tất cả bao nhiêu trái?! Tính mau lên! Trả lời ta ngay đi xem nào!”
“Đấy là phép cộng mà!” Wilfred kêu lên. “Đó đâu phải là bảng cửu chương ba!”
“Đúng là đồ não lợn!” mụ Trunchbull quát lên. “Mi là đồ đần độn, đồ đầu đất, đồ đã ngu mà còn không biết là mình ngu! Đó chính là bảng cửu chương ba đó! Ta có ba túi trái cây khác nhau, mỗi túi có bảy trái. Ba lần bảy là hai mốt. Có thế thôi mà mi cũng không ngẫm ra được sao, đồ óc heo? Ta sẽ cho mi thêm một cơ hội nữa! Ta có 8 trái dừa, 8 con khỉ, và 8 thằng ngốc óc heo giống như mi. Vậy tổng cộng ta có bao nhiêu? Trả lời mau lên!”
Cậu nhóc Wilfred tội nghiệp bắt đầu trở nên luống cuống. “Cô… cô đợi em một chút! Tám trái dừa cộng tám con khỉ… là…” Cậu nhóc bắt đầu xòe những ngón tay ra để đếm.
“Cái đồ không có óc!” mụ Trunchbull rít lên. “Đồ đần độn! Đây không phải là toán cộng! Đây là toán nhân! Câu trả lời là ba lần tám! Hay là tám lần ba nhỉ? Ba lần tám với tám lần ba khác gì nhau, hả? Mau trả lời ta đi, đồ não làm bằng đất, mau lên!”
Lúc này thì thằng bé đã sợ đến rúm cả người lại rồi, còn trả lời cái gì được nữa.
Thế rồi chỉ với hai sải bước, mụ Trunchbull đã đén đứng lù lù ngay bên cạnh cậu nhóc. Và bằng một ngón võ bất ngờ nào đó, chẳng biết là Judo hay là Karate, mụ khoèo một cái vào cẳng chân của Wilfred, khiến nó bắn tung lên khỏi mặt đất và lộn vòng vòng giữa không trung. Nhưng, chỉ mới lộn được có nửa vòng, thằng bé đã bị mụ Trunchbull tóm ngay lấy mắt cá chân; và thế là mụ cứ thế giữ nó treo mình lộn đầu xuống đất, lơ lửng giữa không trung, hệt như một con gà vừa bị làm lông treo lỏn lảnh tòn teng nơi cửa sổ một nhà hàng thịt.
“Ba lần tám,” mụ Trunchbull nói, đu đưa thằng nhóc qua lại như một quả lắc đồng hồ, “ba lần tám không khác gì tám lần ba cả, và tám lần ba bằng hai mươi tư, rõ chưa? Nhắc lại cho ta mau!”
Đúng lúc đó cậu nhóc Nigel, đang ngồi ở đầu phía bên kia của lớp học, đột nhiên nhảy dựng cả lên, ngón tay chỉ lên bảng một cách đầy kích động. Nó hét to: “Viên phấn! Viên phấn! Nhìn cái viên phấn mà xem! Nó đang tự chuyển động kìa!”
Cái tiếng hét the thé của Nigel đầy kích động đến nỗi tất cả mọi người trong lớp, kể cả mụ Trunchbull, đều lập tức nhìn về phía chiếc bảng đen. Và chính thế, ở đó, một viên phấn còn mới toanh đang lượn lờ lơ lửng ngay sát mặt bảng đen.
“Nó đang viết cái gì đó kìa!” Nigel hét lên. “Viên phấn đang viết cái gì đó kìa!”
Chính thế, viên phấn đó đang viết nên những dòng chữ trên chiếc bảng đen.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” mụ Trunchbull hét lên. Và rồi cả người mụ như nhũn ra khi chứng kiến tên riêng của mình đang từ từ xuất hiện trên tấm bảng, như đang được viết ra bởi một bàn tay vô hình nào đó. Mụ buông tay và thằng bé Wilfred té cái phịch xuống nền đất. Rồi mụ quát lên, không rõ là với ai: “Ai? Ai đang viết đấy?”
Viên phấn vẫn tiếp tục lượn lờ, viết tiếp nên những dòng chữ trên tấm bảng đen.
Tất cả mọi người đang có mặt trong lớp đều có thể nghe thấy tiếng những thở hổn hển vì sợ hãi của mụ Trunchbull. “Không!” mụ kêu lên. “Không thể thế được! Không thể là Magnus được!”
Cô Honey đang đứng nơi góc lớp liền lập tức quay lại nhìn Matilda. Cô bé đang ngồi yên bên chiếc bàn của mình, với đầu ngẩng cao, môi hơi mím lại, đôi mắt lấp lánh như như hai vì sao sáng.
Vì một lý do nào đó mà giờ tất cả lớp, không ai bảo ai, cùng chăm chăm nhìn vào mụ Trunchbull. Khuôn mặt bà ta giờ đây đã trở nên trắng bệch ra như một cái xác chết, cái miệng cứ liên tục há hốc ra rồi lại khép lại như một con cá ngão mắc cạn; phát ra những tiếng thở hổn hển vì sợ hãi.
Rồi viên phấn cũng ngừng lại. Nó lơ lửng trên không một lúc, rồi bất ngờ rơi cái “Cạch!” xuống sàn nhà, gãy ra làm đôi.
Cậu nhóc Wilfred, người trong lúc vừa rồi đã xoay sở trở lại được chỗ ngồi của mình, bỗng kêu to: “Cô Trunchbull xỉu rồi! Cô Trunchbull xỉu rồi mọi người ơi!”
Đây mới là cái tin giật gân nhất từ trước đến giờ, và tất cả lớp gần như cùng nhảy bật ra khỏi ghế để nhìn cho thật rõ. Và đúng thế thật, ở ngay kia, mụ Hiệu trưởng khổng lồ đang nằm lăn kềnh ra giữa sàn lớp học, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Cô Honey vội vã chạy tới và quỳ xuống bên con quái vật khổng lồ. “Cô ấy bị ngất rồi!” cô kêu lên thảng thốt. “Cả người cô ấy lạnh ngắt! Em nào đó mau ra ngoài và gọi cô trực phòng y tế vô đây, mau lên!” Lập tức, vài ba đứa nhóc phóng vọt ra khỏi phòng học.
Nigel, người luôn luôn sẵn sàng hành động, lao đến bên bàn giáo viên và chụp lấy cái bình nước. “Ba em nói xối nước lạnh vào mặt là cách tốt nhất để đánh thức ai đó bị ngất,” cậu nhóc nói, và ngay lập tức ụp nguyên cả cái bình nước vô mặt của mụ Trunchbull. Không một ai, kể cả cô Honey, phản đối hành động đó.
Còn về phần Matilda, cô bé vẫn ngồi yên tại chỗ ngồi của mình, trong lòng cảm thấy vui thích một cách kỳ lạ. Cô bé có cảm giác như mình vừa mới chạm tới một thứ gì đó gần như vượt ra ngoài cả thế giới này, nơi đỉnh cao nhất của thiên đường, nơi vì sao xa nhất trong vũ trụ. Cô bé hồi tưởng lại cái cảm giác vô cùng tuyệt vời khi năng lượng tích tụ lại phía sau đôi mắt mình, như một thứ dung dịch ấm áp chảy tràn khắp nơi trong não bộ của mình, và rồi đôi mắt của cô bé trở nên nóng rẫy lên, nóng hơn bao giờ hết; những cánh tay li ti phóng vọt ra khỏi tròng mắt cô bé, và rồi viên phấn bay lên và tự động viết nên những dòng chữ trên bảng. Cô bé cảm thấy như mình gần như chẳng có làm cái gì hết. Tất cả mọi thứ diễn ra đều thật tự nhiên, thật đơn giản.
Bà y tá của ngôi trường xuất hiện, theo sau là năm giáo viên khác, hai nam ba nữ; và họ vội vã tiến vào phòng.
“Lạy Chúa tôi, cuối cùng cũng có kẻ cho mụ ta nằm đo đất rồi!” một thầy giáo kêu to, nở một nụ cười sung sướng. “Xin chúc mừng, cô Honey!”
“Ai đã đổ nước lên mặt bà ta vậy?” bà y tá hỏi.
“Là cháu ạ!” Nigel tự hào nói.
“Làm tốt lắm,” một thầy giáo khác nói. “Ta có nên đổ thêm chút nước nữa vô mặt mụ ta không?”
“Thôi đi,” bà y tá nói, “hãy mau mau đưa bà ấy về phòng y tế thôi.”
Phải cần đến tất cả năm thầy cô giáo và cả bà y tá nữa mới nhấc nổi người phụ nữ khổng lồ kia lên và chậm rãi dìu bà ta ra khỏi căn phòng học.
Cô Honey quay lại nói với cả lớp: “Cô nghĩ tốt hơn hết bây giờ tất cả các em hãy ra sân chơi và thư giãn trong lúc đợi đến tiết học tiếp theo đi, được chứ?” Và rồi cô bước về phía tấm bảng và cẩn thận xóa hết những dòng chữ vừa được viết trên đó đi.
Lũ trẻ bắt đầu ùa ra khỏi lớp. Matilda cũng dợm bước ra cùng các bạn, nhưng khi bước ngang qua chỗ cô Honey, cô bé dừng lại một chút, và đôi mắt lấp lánh của cô bé bắt gặp ánh mắt của cô Honey; và rồi cô Honey lao đến ôm choàng lấy cô học trò nhỏ, ghì chặt cô bé vào lòng và tặng cho bé mấy chiếc hôn vào hai bên má.
___________________________
[1] có nghĩa là “sai lầm”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét