Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Kẹo vuông trông giống hình tròn


Cả nhóm mấy người cùng dừng lại và đứng xúm quanh cánh cửa. Một nửa phía trên của cánh cửa đó được làm bằng kính. Ông Nội Joe bế Charlie lên để cậu có thể nhìn rõ hơn bên trong, và khi nhìn vào, cậu bé thấy trong căn phòng có đặt một chiếc bàn dài, trên đó xếp hàng dãy, hàng dãy những viên kẹo trắng nho nhỏ hình vuông (1). Những viên kẹo đó nhìn không khác gì những viên đường hình vuông bình thường, ngoại trừ một điểm là mỗi viên kẹo đều có một khuôn mặt nhỏ nhỏ, ngồ ngộ màu hồng được vẽ ở một mặt bên. Ở phía cuối bàn, một nhóm những người Oompa-Loompa đang rất bận rộn tô vẽ thêm nhiều khuôn mặt hơn nữa lên các viên kẹo khác. 

“Đấy, kia kìa!” Ngài Wonka reo lên. “Kẹo vuông trông giống hình tròn (2)!” 

“Cháu chả thấy nó giống hình tròn tí nào.” Mike Teavee nói. 

“Chúng hình vuông.” Veruca Salt tiếp. “Trông chúng rõ ràng là hình vuông.” 

“Ừ thì chúng hình vuông mà!” Ngài Wonka kêu lên. “Ta có bao giờ nói là chúng không phải hình vuông đâu?” 

“Ông nói chúng có hình tròn còn gì!” Veruca Salt nói. 

“Ta chưa bao giờ nói điều gì như thế cả.” Ngài Wonka đáp. “Ta nói chúng trông giống hình tròn (3).” 

“Nhưng chúng có giống hình tròn tí nào đâu!” Veruca Salt nói. “Chúng trông giống hình vuông!” 

“Chúng trông giống hình tròn (4).” Ngài Wonka khăng khăng đáp. 

“Chúng chắc chắn KHÔNG giống hình tròn chút nào hết!” Veruca Salt kêu lên. 

“Veruca, con yêu.” Bà Salt nói, “đừng để tâm đến Ngài Wonka, ông ấy đang nói dối đấy!” 

“Bà già lẩm cẩm ơi.” Ngài Wonka nói. “Bà ăn gì mà ngốc quá vậy?” 

“Sao ông dám ăn nói với tôi như thế hả!?” Bà Salt hét lên. 

“Ôi, im đi.” Ngài Wonka nói. “Nhìn đây!” 

Ông ấy rút ra một chiếc chìa khóa từ chùm chìa khóa của mình, tra nó vào ổ và mở toang cánh cửa ra… và bất ngờ… ngay khi tiếng cửa mở vang lên, tất cả những dãy kẹo viên hình vuông xếp trên bàn lập tức quay lại (5) để nhìn xem ai đang đến. Những khuôn mặt bé xíu màu hồng của chúng thực sự đều đã quay hết về phía cửa và nhìn chăm chú vào Ngài Wonka. 

“Đấy, thấy chưa!” Ông ấy cười đắc thắng. “Chúng đang ngoái lại nhìn (6) nhá! Không còn tranh cãi được gì nữa nhá! Chúng rõ ràng là kẹo vuông biết ngoái đầu nhìn (7) mà!” 

“Lạy Chúa, ông ấy nói đúng!” Ông Nội Joe thốt lên. 

“Được rồi, đi tiếp thôi nào!” Ngài Wonka nói, lại xăm xăm bước tiếp trên hành lang trở lại. “Theo tôi nào! Chúng ta không được lần khần thêm nữa!”

RƯỢU SCỐT BƠ VÀ RƯỢU UÝT-KI BƠ, trên cánh cửa tiếp theo viết. 

“Đấy, cái này thì nghe có chút thú vị hơn rồi đấy!” Ông Salt, bố của Veruca nói. 

“Những món uống tuyệt hảo!” Ngài Wonka nói. “Tất cả các Oompa-Loompa đều thích mê mấy món này! Chúng cũng làm họ xỉn xỉn tí chút đấy. Nghe mà xem! Họ đang hát hò ầm ĩ ở trong kia kìa!” 

Quả đúng vậy, những tràng cười và tiếng hát hò ầm ĩ đang vọng ra từ phía sau cánh cửa đóng kín của căn phòng. 

“Họ xỉn như chết rồi luôn.” Ngài Wonka nói. “Chắc họ đang uống món rượu scốt bơ với sô đa. Đấy là món họ thích nhất. Uýt-ki bơ với nước tăng lực cũng là các món được ưa chuộng lắm. Thôi nào, đi tiếp thôi mọi người! Chúng ta thực sự không nên cứ chốc một lại dừng lại như thế này nữa!” Ông ấy rẽ trái. Rồi sau đó rẽ phải. Họ đến trước một cái cầu thang dài dẫn xuống phía dưới. Ngài Wonka liền đu ngay lên thành tay vịn lan can cầu thang rồi trượt xuống, và lũ trẻ cũng làm giống vậy. Bà Salt và Bà Teavee, những người phụ nữ duy nhất còn lại trong nhóm, đã bắt đầu thở hổn hển vì hụt hơi. Bà Salt là một người phụ nữ béo ú với tay chân ngắn ngủn một mẩu, và bà ta đang thở phì phò như một con tê giác. “Lối này!” Ngài Wonka kêu lên, rẽ trái ở phía cuối cầu thang. 

“Đi chậm thôi!” bà Salt kêu lên. 

“Tuyệt đối không được.” Ngài Wonka đáp. “Nếu ta mà đi chậm lại thì sẽ không thể tới chỗ đó kịp lúc được!” 

“Tới đâu cơ?” Bà Salt hỏi. 

“Đừng bận tâm,” Ngài Wonka đáp. “Cứ đi tiếp đi rồi mọi người sẽ thấy.” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

1. Nguyên bản: “square-shape sweets” 

2. Cũng đồng thời có nghĩa là: “Kẹo vuông biết ngoái đầu lại.” 

3. Ý Ngài Wonka là “Ta nói chúng là kẹo vuông biết ngoái đầu lại!” 

4. Ý Ngài Wonka là “Chúng biết ngoái đầu lại.” 

5.; 6.; 7. Nguyên bản: “look round” Trong tiếng Anh, từ “look round” vừa có nghĩa là “trông giống hình tròn”, vừa có nghĩa là “ngoái lại nhìn”. Chính sự đồng âm khác nghĩa này đã khiến lũ trẻ và những người lớn hiểu nhầm ý của Ngài Wonka thành “Kẹo vuông trông giống hình tròn”; trong khi thực ra Ngài Wonka nói “Kẹo vuông biết ngoái đầu lại”.

Đi dọc hành lang


“Nào, xem nào,” Ngài Wonka nói, “hai đứa trẻ hư đã bị loại khỏi cuộc chơi. Ba đứa trẻ ngoan còn lại. Ta nghĩ chúng te nên đi cho nhanh, kẻo lại mất thêm một đứa nữa mất.” 

“Nhưng Ngài Wonka à,” Charlie lo lắng hỏi. “liệu bạn Violet sẽ ổn cả chứ ạ? Hay là bạn ấy sẽ phải làm quả việt quất mãi mãi?” 

“Họ sẽ sớm vắt nước cô bé ngay.” Ngài Wonka tuyên bố chắc nịch. “Họ sẽ lăn cô bé vào trong cái Máy Ép Quả, và khi chui ra cô bé sẽ mỏng như một tờ giấy! Đừng có lo!” 

“Nhưng liệu bạn ấy có còn bị xanh lè khắp người nữa không?” Charlie hỏi. 

“Chính xác thì phải là màu tím!” Ngài Wonka kêu lên. “Một màu tím tuyệt đẹp phủ kín từ đầu tới chân! Nhưng thế cũng đáng! Đấy là hậu quả của của cái thói thích nhai kẹo cao su suốt ngày đấy!” 

“Nếu ông đã ghét kẹo cao su đến thế,” Mike Teavee nói, “thì sao ông lại còn làm nó trong nhà máy làm gì?” 

“Ta mong cháu đừng có lẩm bẩm kiểu đấy nữa.” Ngài Wonka đáp. “Ta không thể nghe ra một từ nào cháu vừa nói cả. Được rồi, đi tiếp nào! Mau lên! Theo tôi nào! Chúng ta sẽ lại rẽ vào hành lang một lần nữa!” Và vừa nói, Ngài Wonka vừa rảo bước tới góc căn phòng và chui qua một cánh cửa bí mật nhỏ xíu, ẩn giữa một đống ống thủy tinh và đủ các thể loại bếp lò. Ba đứa trẻ còn lại - Veruca Salt, Mike Teavee và Charlie Bucket - cùng với năm người lớn vội vã bước theo ông. 

Charlie Bucket nhận ra họ đã quay trở lại một trong những cái hành lang màu hồng với đủ các lối rẽ đi khắp các hướng xung quanh. Ngài Wonka chen lên dẫn đầu, rẽ trái rồi rẽ phải rồi lại phải rồi trái, và Ông Nội Joe nói, “Giữ chặt tay ông vào, Charlie. Bị lạc ở chỗ này thì tệ lắm đấy.” 

Ngài Wonka nói. “Không được lần khần thêm nữa! Nếu cứ đi như thế này thì chúng ta sẽ không đến đâu được cả!” Và ông ấy bước như bay dọc theo cái hành lang màu hồng dài vô tận của mình, với chiếc mũ đen cao trên đầu và đuôi chiếc áo nhung màu nho tím bay phần phật phía sau lưng. 

Họ lướt qua một căn phòng. “Không có thời gian để vào đâu!” Ngài Wonka kêu lên. “Bước tiếp! Bước tiếp đi!” 

Họ tiếp tục lướt qua một căn phòng khác, rồi một căn phòng khác, và rồi lại một căn phòng khác nữa. Giờ suốt dọc hành lang này, cứ hai mươi bước là lại có một cánh cửa mới xuất hiện, cái nào cũng có chữ viết ở trên; một vài cái có những tiếng lạch cạch lách cách phát ra từ bên trong, và những mùi hương thức ăn thơm tuyệt vời thì phảng phất trong không khí, và thỉnh thoảng còn có những luồng hơi nước đầy màu sắc bắn ra từ những khe cửa nữa. 

Ông Nội Joe và Charlie phải vừa đi vừa chạy thì mới theo kịp được Ngài Wonka, nhưng họ cũng kịp đọc được những dòng chữ in trên một vài cánh cửa. GỐI ÔM KẸO DẺO (1) ĂN ĐƯỢC, một cái viết. 

“Gối ôm kẹo dẻo là một món vô cùng tuyệt vời!” Ngài Wonka nói như hét khi ông ấy phóng vụt qua. “Chúng sẽ bán đắt như tôm tươi ngay khi được tung ra thị trường! Nhưng không có thời gian để vào xem đâu! Không có thời gian đâu!” 

GIẤY DÁN TƯỜNG LIẾM ĐƯỢC CHO CÁC NHÀ TRẺ, trên cánh cửa tiếp theo viết. 

“Vô cùng tuyệt vời, món giấy dán tường liếm được này!” Ngài Wonka kêu lên, phóng vụt qua. “Nó có in hình các loại hoa quả - chuối, cam, táo, nho, dứa, rồi mọng tỏi (2)…” 

“Mọng tỏi?” Mike Teavee hỏi. 

“Đừng có ngắt lời!” Ngài Wonka nói. “Những miếng giấy dán tường này đều có in hình hoa quả bên trên, và khi ta liếm hình nải chuối, miệng sẽ có vị chuối; khi ta liếm hình quả dâu, miệng sẽ có vị dâu; và khi ta liếm hình mấy quả mọng tỏi, thì nó sẽ có vị hệt như mấy quả mọng tỏi…” 

“Nhưng quả mọng tỏi thì có vị như thế nào ạ?” 

“Cháu lại lẩm bẩm nữa rồi.” Ngài Wonka nói. “Lần sau nhớ nói to lên. Đi tiếp thôi nào! Mau lên!” 

KEM QUE NÓNG CHO NHỮNG NGÀY LẠNH, trên một cánh cửa khác viết. 

“Vô cùng hữu dụng trong những ngày trời rét,” Ngài Wonka nói, vẫn bước tiếp. “Một que kem nóng sẽ làm ta ấm người lên giữa tiết trời giá lạnh! Tôi còn làm cả những viên nước đá nóng để cho vào trong các loại nước uống nữa. Đá viên nóng sẽ giúp các món uống ấm nóng hơn!” 

BÒ SỮA CHO SỮA SÔ CÔ LA, dòng chữ ghi trên cánh cửa tiếp theo. 

“A, mấy cô bò yêu quý của ta!” Ngài Wonka thốt lên. “Tôi vô cùng là thích lũ bò này!” 

“Sao chúng cháu không được vào trong xem ạ?” Veruca Salt nói. “Sao ta cứ phải bỏ qua hết những căn phòng thú vị này chứ?” 

“Chúng ta sẽ dừng đúng lúc thôi!” Ngài Wonka kêu lên. “Đừng có thiếu kiên nhẫn như thế!” 

NƯỚC BONG BÓNG BAY, cánh cửa tiếp theo viết. 

“Ôi, món này mới tuyệt chứ!” Ngài Wonka thốt lên. “Chúng cho ta uống no toàn bong bóng, và mấy cái bong bóng này thì chứa một chất khí đặc biệt, và cái món khí này thì nhẹ đến nỗi nó lập tức nhấc bổng ta lên khỏi mặt đất như một quả bóng bay, và ta cứ thế bay lên cho đến khi chạm đến trần nhà. Xong rồi thì ta kẹt ở đó luôn.” 

“Vậy làm sao mình xuống được ạ?” Charlie hỏi. 

“Tất nhiên là cháu sẽ phải ợ ra,” Ngài Wonka đáp. “Cháu ợ một cái thật lớn, và đám khí bay sẽ bị tống ra ngoài hết, thế là cháu có thể xuống được! Nhưng đừng có mà uống món đó ngoài trời! Không ai biết cháu sẽ bay cao đến đâu nếu cháu làm thế. Một lần ta đã cho một ông Oompa-Loompa uống thử một ly ở sân sau, và thế là ông ấy bay lên, bay lên mãi rồi biến mất tiêu luôn! Thật là đáng buồn. Chúng ta không bao giờ được gặp lại ông ấy nữa.” 

“Đúng ra ông ấy nên ợ.” Charlie nói. 

“Tất nhiên là ông ấy nên ợ mới phải,” Ngài Wonka đáp. “Ta cứ đứng đó mà hét lên: “Mau ợ đi, tên ngốc này, ợ đi không là không xuống được đâu!” Nhưng hắn đã không làm, hoặc không thể làm, hoặc không muốn làm, ta cũng không biết nữa. Có lẽ hắn lịch sự quá nên không dám ợ. Giờ này chắc hắn đã phải bay đến cung trăng rồi.” 

Trên cánh cửa tiếp theo, có một dòng chữ viết: “KẸO VUÔNG TRÔNG GIỐNG HÌNH TRÒN (3)”. 

“Dừng lại đã!” Ngài Wonka kêu lớn, thình lình dừng lại. “Tôi rất là tự hào về món đường vuông trông giống hình tròn này. Hãy ngó thử một cái đi.”
___________________________________________ 

Chú thích: 

  • Nguyên bản: “marshmallow”: một loại kẹo làm từ đường, xi rô ngô, nước và gelatin (có thể có thêm chất tạo màu) và được đánh tan bằng máy. Đây là một món ăn rất phổ biến trong những buổi cắm trại qua đêm ở các nước phương Tây, trong đó món marshmallow được xiên vào que và nướng trên ngọn lửa trại. 

  • Nguyên bản: “snozzberry”: một loại quả/hương vị bí ẩn không rõ nguồn gốc, nói chung thường có ý chỉ những thứ có mùi vị vô cùng kinh khủng. Từ ngữ này lần đầu tiên được sử dụng trong cuốn tiểu thuyết đầu tay của tác giả Roald Dahl, cuốn “Some Time Never”, trong đó snozzberry được miêu tả là một thứ quả tròn, mọng nước, to cỡ quả nho. 

  • Nguyên bản: “Square Sweets That Look Round”: có thể hiểu theo hai nghĩa: “Những viên kẹo vuông nhưng lại trông giống hình tròn”, hoặc “Những viên kẹo vuông biết ngoái đầu lại nhìn đằng sau.” Lưu ý đây là một cách chơi chữ có dụng ý của tác giả, nhằm tạo sự hiểu lầm cho các nhân vật trong những chương tiếp theo.

Tạm biệt Violet


“Thứ kẹo cao su này,” Ngài Wonka nói, “là phát minh mới nhất, tuyệt vời nhất và kỳ diệu nhất của tôi! Một bữa ăn bằng kẹo cao su! Nó…nó…nó… Nó là cả ba bữa ăn, ba bữa ăn một ngày trong chỉ một thanh kẹo tí hon!” 

“Làm gì có chuyện vô lý đó chứ?” Một người cha nói. 

“Quý ngài đáng mến của tôi!” Ngài Wonka kêu lên. “khi loại kẹo này bắt đầu được bán ra, nó sẽ làm thay đổi tất cả mọi thứ! Đó sẽ là lúc kết thúc cho tất cả các thể loại bếp núc trong mọi gia đình! Sẽ không ai còn phải đi chợ nữa! Không còn phải khệ nệ xách nách thịt thà cá mú mỗi sáng nữa! Không còn cần dao nĩa! Không còn cần chén bát! Không cần rửa chén, không cần dọn dẹp, và cũng không cần đổ rác nữa! Tất cả mọi thứ chúng ta cần cho cả ba bữa ăn sẽ chỉ còn là một thanh kẹo cao su của Ngài Wonka mà thôi! Tất cả; bữa sáng, bữa trưa và bữa tối! Miếng kẹo mà tôi vừa mới làm ra đây là súp cà chua, thịt bò nướng và bánh việt quất (1) xanh; nhưng bạn cũng có thể làm ra đủ thứ hương vị món ăn khác mà bạn muốn! Không có giới hạn nào cả!” 

“Ý ngài là sao? Sao nó lại là súp cà chua, thịt bò nướng và bánh việt quất được?” 

“Nếu cháu nhai nó,” Ngài Wonka nói, “thì chúng sẽ chính xác là những gì cháu có thể nếm được trong miệng mình! Nó vô cùng là tuyệt diệu! Cháu thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được thức ăn đang trôi xuống họng và rơi xuống tận dạ dày mình nữa! Và vị của chúng thì ngon tuyệt! Và ăn xong thì cháu sẽ thấy no căng! Vô cùng là thỏa mãn! Vô cùng là tuyệt vời!” 

“Đấy là chuyện hoàn toàn không thể!” Veruca Salt nói. 

“Cứ miễn nó là kẹo cao su,” cô bé Violet Beauregarde kêu lên, “cứ miễn nó là một miếng kẹo mà cháu có thể nhai được, thì nó sẽ là của cháu!”. Và cô bé ngay lập tức nhả ra miếng kẹo kỷ-lục-thế-giới của mình và dán nó vào sau tai trái. “Đưa cháu nào, Ngài Wonka!” cô bé nói. “Đưa cháu miếng kẹo đây và chúng ta sẽ xem xem nó có hoạt động thật không!” 

“Nào Violet,” Bà Beauregarde, mẹ cô bé nói. “con đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc nữa.” 

“Con muốn miếng kẹo đó!” cô bé ngang bướng đáp. “Có gì mà ngu ngốc chứ?” 

“Ta nghĩ cháu không nên đụng đến nó thì tốt hơn,” Ngài Wonka nhẹ nhàng nói. “Cháu biết đấy, nó vẫn chưa thực sự hoàn thiện cho lắm. Vẫn còn một hay hai thứ vẫn cần được điều chỉnh lại…” 

“Ôi, thôi nào!” Violet nói, rồi bất ngờ cô bé lao ra chụp ngay lấy thanh kẹo và bỏ tọt nó vào mồm. Ngay lập tức, cô bé nhai nó ngấu nghiến bằng hai hàm răng to tướng như những cái kìm của mình. 

“Đừng!” Ngài Wonka kêu lên. 

“Tuyệt hảo!” Violet thốt lên. “Là súp cà chua! Rất nóng sốt và thơm ngon kinh khủng! Có thể cảm thấy rõ nó đang trôi xuống họng nữa!” 

“Dừng lại đi!” Ngài Wonka nói, “Thanh kẹo đó chưa hoàn thiện đâu! Đừng nhai nữa!” 

“Thế này mà còn chưa hoàn thiện gì chứ!” cô bé Violet nói. “Nó đang hoạt động tốt đến hoàn hảo! Ôi, món súp này mới ngon làm sao!” 

“Mau nhổ ra đi!” Ngài Wonka kêu lên. 

“Ôi, nó đang thay đổi này!” Violet nói, vừa nhai vừa cười toe toét. “Món thứ hai đang đến! Là thịt bò nướng! Rất là mềm, mịn và mọng nước! Ôi mới ngon làm sao! Cả món khoai tây nướng này cũng ngon nữa! Bên ngoài thì giòn tan còn bên trong thì chứa toàn bơ! Ngon tuyệt!” 

“Thú vị thật đấy, Violet.” Bà Beauregarde nói. “Con đúng là có vị giác thật tinh tế!” 

“Cứ nhai tiếp đi con!” Ông Beauregarde nói. “Tiếp tục nhai đi! Đây thật là một ngày tuyệt vời cho gia đình nhà Beauregarde! Con gái của chúng ta sẽ là người đầu tiên trên thế giới được thưởng thức một bữa ăn bằng kẹo cao su!” 

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát Violet Beauregarde tiếp tục nhai miếng kẹo cao su. Charlie chăm chăm nhìn cách cặp môi như làm bằng cao su của cô bé cứ hết đóng vào rồi lại mở ra theo nhịp nhai, còn Ông Nội Joe đứng ngay cạnh cậu thì đứng há hốc mồm ra nhìn cô bé. Ngài Wonka thì cứ khua khoắng tay chân và kêu lên, “Không, không, không! Miếng kẹo đó chưa ăn được! Nó chưa được làm xong đâu! Mau nhổ ra đi!” 

“Bánh việt quất xanh và kem tươi!” Violet thốt lên. “Nó đến rồi! Ôi mới tuyệt làm sao! Ngon tuyệt vời! Nó… nó đúng có cảm giác như đang nuốt bánh thật ấy! Đúng như là đang được nhai và nuốt cả một thìa đầy món bánh việt quất xanh tuyệt hảo nhất trên thế giới!” 

“Lạy Chúa tôi, Violet!” Bà Beauregarde kêu lên. “Mũi con bị làm sao vậy?” 

“Ôi, mẹ yên lặng nào, để nguyên cho con ăn nốt đã!” Violet nói. 

“Nó đang chuyển thành màu xanh!” Bà Beauregarde hét lên. “Mũi con đang biến thành màu xanh như quả việt quất ấy!” 

“Mẹ con nói đúng đấy!” Ông Beauregarde cũng kêu lên. “Cả cái mũi con đã biến thành màu tím rồi!” 

“Bố mẹ đang nói gì vậy?” Violet nói, miệng vẫn nhai tóp tép miếng kẹo cao su. 

“Má con nữa!” bà Beauregarde hét lên. “Nó cũng đang chuyển thành màu xanh luôn! Cả cái cằm nữa! Khắp cả mặt con đang biến thành màu xanh!” 

“Nhổ miếng kẹo đó ra ngay!” Ông Beauregarde ra lệnh. 

“Lạy Chúa! Ai đó cứu con tôi với!” Bà Beauregarde hét lớn. “Cả người con bé biến sang xanh với tím hết rồi! Thậm chí cả tóc nó cũng đổi màu nữa! Violet, Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra với con tôi thế này?” 

“Tôi đã bảo là nó chưa được hoàn thiện rồi mà.” Ngài Wonka thở dài, lắc lắc đầu ngao ngán. 

“Ông nói lúc nào chứ hả?” Bà Beauregarde hét lên. “Mau nhìn con gái tôi mà xem!” 

Tất cả mọi người đều nhìn cô bé Violet chăm chăm. Và quả mới là một cảnh tượng tượng kỳ lạ đến tồi tệ làm sao! Khuôn mặt cô bé, bàn tay, bàn chân, rồi cả cái cổ cô bé, tóm gọn lại là toàn bộ da thịt trên người cô bé, cũng như cả cái mớ tóc xoăn tít mù trên đầu cô bé nữa, tất cả đều đã chuyển sang một màu xanh tím tươi, hệt như màu của một trái việt quất xanh. 

“Cứ đến đoạn món điểm tâm là y như rằng nó lại bị như thế.” Ngài Wonka thở dài ngao ngán. “Chính là tại cái món bánh việt quất xanh đấy. Nhưng chắc chắn sẽ có lúc tôi sửa được nó, mọi người cứ đợi mà xem.” 

“Violet!” Bà Beauregarde thét lên. “Con đang bị phình to ra kìa!” 

“Con thấy như muốn ốm ấy.” Violet nói. 

“Con đang phình to lên đấy!” bà Beauregarde nhắc lại. 

“Con thấy lạ quá!” Violet kêu lên. 

“Cái đó thì bố không ngạc nhiên!” Ông Beauregarde kêu lên. 

“Lạy Chúa tôi, con ơi!” Bà Beauregarde thét. “Con đang phình to ra như một quả bóng bay ấy!” 

“Như một quả việt quất.” Ngài Wonka nói. 

“Mau gọi bác sĩ đi!” Bà Beauregarde kêu lên. 

“Ai đó lấy cái đinh ghim chọc cho nó xì ra đi!” Một ông bố nào đó nói. 

“Cứu nó với!” Bà Beauregarde kêu thất thanh, vung vẩy hai cánh tay. 

Nhưng giờ thì không cứu nổi cô bé nữa. Cả cơ thể cô bé cứ phình to và phình to lên nhanh đến nỗi chỉ trong vòng không đến một phút nó đã biến thành một quả bóng màu xanh to khổng lồ - mà chính xác hơn là một quả việt quất to khổng lồ - và tất cả những gì còn lại của cô bé Violet Beauregarde chỉ còn là một cặp chân và một cặp tay bé tí, thò ra ngoe nguẩy từ bốn góc trái việt quất, và một cái đầu nhỏ xíu còn hơi nhô được lên trên. 

“Lần nào cũng bị thế hết.” Ngài Wonka ngao ngán. “Tôi đã thử nó đến hai mươi lần trong Phòng Thử Nghiệm với hai mươi anh chàng Oompa-Loompa, và tất cả họ khi ăn xong đều bị biến ra thành trái việt quất hết. Nó là thứ khó chịu nhất, tôi cũng không tài nào hiểu nổi tại sao nữa.” 

“Nhưng tôi không muốn có một trái việt quất làm con gái đâu!” Bà Beauregarde hét lên. “Ông mau biến nó trở lại như cũ đi!” 

Ngài Wonka búng tay một cái, và tức thì mười anh chàng Oompa-Loompa xuất hiện ngay bên cạnh ông. 

“Lăn cô Beauregarde đây lên thuyền,” ông nói với họ, “và đưa cô bé tới Phòng Ép Nước ngay.” 

“Phòng Ép Nước ư?” Bà Beauregarde kêu lên. “Họ sẽ làm gì con bé ở đó chứ?” 

“Thì vắt nước nó,” Ngài Wonka đáp. “Chúng ta phải vắt cho bằng hết chỗ nước quả đó ra khỏi người cô bé ngay lập tức. Sau đó thì chúng ta chỉ còn cách đợi xem cô bé sẽ ra sao thôi. Nhưng cũng xin đừng lo lắng, thưa bà Beauregarde yêu quý. Chắc chắn chúng tôi sẽ cố bằng mọi cách để biến cô bé trở về như cũ. Tôi rất xin lỗi, thực sự xin lỗi,…” 

Lúc đó thì những người Oompa-Loompa đã bắt đầu lăn trái việt quất khổng lồ cánh cửa Phòng Phát Minh để lên con thuyền đang đậu trên dòng sông sô cô la, và ông bà Beauregarde vội vã đuổi theo họ. Tất cả những người còn lại, bao gồm cả Ông Nội Joe và Charlie, cùng đứng lặng nhìn bọn họ rời đi. 

“Nghe kìa ông!” Charlie thì thầm. “Những người Oompa-Loompa ở ngoài chiếc thuyền đang bắt đầu hát kìa!” 

Giọng hát, với hơn một trăm người Oompa-Loompa cùng hát một lúc, vang vọng rõ ràng trong khắp cả căn phòng: 


“Bạn thân mến, tất cả chúng ta đều rất chắc chắn 

Sẽ không có gì tệ hơn được điều này nữa đâu 

Một kẻ vô công rồi nghề 

suốt ngày chỉ biết nhai kẹo cao su 

(mà cũng tệ không kém là những kẻ 

chỉ biết ngồi ngoáy mũi suốt ngày đêm) 

Vậy nên hãy tin lời chúng tôi nói 

Nhai kẹo suốt ngày chẳng bao giờ là nên 

Cái thói quen tồi tệ đó sẽ chỉ 

Làm người ta chết sớm mà thôi 

Có ai biết một người phụ nữ 

Có tên là Bigelow không nhỉ? 

Con người kinh khủng đó không thấy gì sai trái 

Ở việc nhai kẹo, nhai kẹo suốt ngày đêm 

Bà ta nhai khi đang trong bồn tắm 

Bà ta nhai khi nhảy nhót giữa hộp đêm 

Bà ta nhai trong nhà thờ và trên cả xe buýt 

Nhai suốt ngày, việc đó thực sự rất lố lăng! 

Và khi bà ta không tìm thấy những miếng kẹo 

Bà ta sẵn sàng nhai cả những viên gạch men 

Hay bất cứ gì trong tầm với của bả 

Một đôi giầy, hay thậm chí là tai người đưa thư 

Hay là quần áo lót của người khác 

Và có một lần bả nhai cả mũi của người bạn trai! 

Bả cứ nhai, cứ nhai, cho đến lúc 

Cơ hàm lớn đến vĩ đại ra 

Trên khuôn mặt bả, một cái cằm đó 

Chòi hẳn ra như cán chiếc vi-ô-lông 

Hàng năm trời, hàng năm trời bà ta nhai 

Năm mươi cái kẹo một ngày, nhai, nhai, nhai 

Cho đến cuối cùng, một đêm hè nóng nực 

Bà Bigelow lên giường đi ngủ sớm 

Nằm trên giường nửa giờ, bà đọc sách 

Miệng vẫn nhai không mệt mỏi mãi không thôi 

Cuối cùng bả bỏ miếng bã kẹo ra 

Cất lên trên một cái khay đặc biệt 

Và lên giường, và đi ngủ sớm 

Bằng cách đếm cừu, đếm số cừu bay qua 

Và giờ, mới kỳ lạ làm sao! 

Dù bả đang ngủ, cái hàm vẫn cứ nhai nhai đều! 

Nhai nhai nhai suốt cả đêm dài 

Dù chẳng có thứ gì để mà nhai! 

Cái đó, thế đấy, chính là vì thói quen 

Một thói quen đáng ra phải bị bỏ từ rất lâu rồi! 

Và âm thanh nghe mới ghê rợn làm sao, 

Trong đêm vắng tiếng động nghe rất rõ 

Cái cơ hàm mở ra, cháp-cháp-cháp! 

Nhanh nữa và nhanh nữa, chóp-chóp-chóp! 

Âm thanh kinh khủng cứ tiếp, tiếp, tiếp! 

Cho đến cuối cùng cặp hàm quyết định 

Mở ra một cái thật lớn, và khép lại thật nhanh 

Và bằng một cú nhai tuyệt vời nhất trên trái đất 

Bà già quái ác đã cắn lưỡi mình đứt làm hai! 

Bà Bigelow, một bà già ngu ngốc 

Đã phải để quãng đời còn lại của mình sống kiếp người câm 

Và đó là lý do chúng tôi phải thật là cố gắng 

để cứu chữa cho cô bé Beauregarde của chúng ta 

để em ấy không chịu chung một số phận như thế 

Cô bé vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa quá trễ! 

Cứ miễn là cô bé sống sót nổi sau khi chúng tôi chữa xong 

Mong là cổ có thể. Chúng tôi cũng không chắc nữa.”

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Chiếc máy làm kẹo cao su khổng lồ


Ngài Wonka dẫn cả nhóm người tới chỗ một chiếc máy cực kỳ lớn đặt ở ngay giữa trung tâm Phòng Phát Minh. Đó là cả một khối kim loại sáng bóng, to và cao kinh khủng. Trên nóc cỗ máy mọc ra hàng trăm chiếc ống thủy tinh nho nhỏ, tất cả đều nối vòng xuống phía dưới và được kết lại thành một bó lớn, và treo lơ lửng trên một cái bể to bằng một cái bồn tắm đặt ngay dưới sàn nhà. 

“Bắt đầu này!” Ngài Wonka kêu lên, đưa tay ấn ba chiếc nút ở bên cạnh cỗ máy. Chỉ một lát sau, những tiếng kêu ùng ục bắt đầu phát ra từ bên trong, cả cỗ máy rung lắc vô cùng kinh khủng, hơi nước bốc ra từ tất cả mọi khe kẽ trên thân máy, và rồi bất ngờ có thứ gì đó được bơm vào trong những chiếc ống, chảy ồng ộc xuống và đổ cả vào trong chiếc bể to. Có cả trăm chiếc ống, mỗi chiếc lại phun ra một màu khác nhau, vì vậy đủ màu cầu vồng (và tất cả các loại màu khác nữa) đều hòa lẫn hết vào với nhau trong chiếc bể đó. Khi chiếc bể đã gần đầy, Ngài Wonka bấm một cái nút khác, ngay lập tức những thứ chất lỏng đầy màu sắc trong những chiếc ống biến mất, và những tiếng rừ rừ của động cơ máy xuất hiện. Rồi một cái máy trộn lớn được dòng xuống từ trên trần, và nó bắt đầu khuấy tan tất cả mọi thứ có trong chiếc bể lớn; trộn lẫn tất cả các thứ màu sắc lại với nhau như người ta đánh kem bằng một máy đánh trứng vậy. Dần dần, hỗn hợp bắt đầu sủi bọt. Đám bọt cứ càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, và dung dịch bắt đầu chuyển từ màu xanh biển sang màu trắng, rồi tới xanh lá cây, rồi nâu, rồi vàng, và rồi tất cả lại trở về màu xanh nước biển như cũ. 

“Xem nhé!” Ngài Wonka nói. 

Cỗ máy kêu lên “Tách!” một cái, và chiếc máy trộn ngừng hoạt động. Và rồi bắt đầu có những tiếng “sục, sục, sục”, và rất nhanh, tất cả toàn bộ thứ dung dịch sủi bọt màu xanh trong cái bể lớn bị hút ngược trở lại vào trong cỗ máy qua những cái ống thủy tinh. Mọi thứ im lặng khoảng vài giây. Rồi có những tiếng động rùm rụp kỳ lạ xuất hiện. Rồi mọi thứ lại im lặng như cũ. Và rồi bất ngờ, cỗ máy gầm lên một tiếng cực lớn; và cùng lúc đó, một chiếc khay nhỏ bật ra từ mặt bên của cỗ máy, và trên cái khay đó có một thứ gì đó rất nhỏ, mỏng và có màu xam xám, trông không khác gì một miếng bìa các tông cắt nhỏ. Nó trông bình thường đến nỗi tất cả mọi người đều tự hỏi không biết liệu có phải cỗ máy đã có hỏng hóc gì không. 

Cả lũ trẻ và cha mẹ chúng đều chăm chú nhìn vào thứ nhỏ bé trước mặt mình. 

“Có thế thôi ạ?” Mike Teavee hỏi, mặt lộ vẻ thất vọng. 

“Xong rồi,” Ngài Wonka đáp, tự hào nhìn ngắm thành phẩm, “Cháu có biết đây là thứ gì không?” 

Có một khoảng lặng xuất hiện. Rồi bất ngờ, Violet Beauregarde, quán quân thế giới về nhai kẹo cao su, hét lên đầy phấn khích. “Kẹo cao su! Là kẹo cao su!” cô bé hét lên, “Đấy là một thanh kẹo cao su!” “Chính xác!” Ngài Wonka reo lên, vỗ mạnh vào lưng Violet một cái. “Nó chính là một thanh kẹo cao su! Một thanh kẹo cao su kỳ diệu, tuyệt vời và thần kỳ nhất trên thế giới!”

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Phòng Phát Minh - Kẹo Mọc Tóc và Kẹo Ngậm Mãi Mãi


Khi Ngài Wonka kêu lên “Dừng thuyền lại!”, hơn một trăm người Oompa-Loompa cùng đồng loạt hãm mái chèo của mình thật mạnh trên mặt nước, và rồi bắt đầu kéo chèo theo hướng ngược lại. Con thuyền dừng hẳn lại. 

Những người Oompa-Loompa lái con thuyền rẽ gần vào cánh cửa màu đỏ tươi. Trên cánh cửa có viết:

PHÒNG PHÁT MINH

BÍ MẬT - CẤM XÂM PHẠM

Ngài Wonka rút ra một chiếc chìa khóa từ trong chùm chìa khóa của mình, nghiêng người tới sát cánh cửa và tra nó vào ổ khóa. 

“Đây là căn phòng quan trọng nhất trong toàn bộ nhà máy!” Ông ấy nói. “Tất cả những sáng chế quan trọng và bí mật nhất của tôi đều đang được giữ ở đây. Lão già Fickelgruber đảm bảo sẽ chịu mất nguyên cả hàm răng chỉ để đối lấy ba phút được ở trong căn phòng này! Cả lão Prodnose, lão Slughorth và tất cả những kẻ làm sô cô la khác nữa! Nhưng giờ thì tất cả hãy nghe đây! Khi các cháu vào trong phòng thì cấm không được nghịch ngợm gì hết! Không sờ mó, không hít ngửi, và không được nếm thử bất cứ thứ gì! Đồng ý không?” 

“Vâng, vâng!” lũ trẻ cùng kêu lên. “Chúng cháu sẽ không chạm vào thứ gì hết!” 

“Cho đến tận bây giờ,” Ngài Wonka nói, “ngoài tôi ra chưa có bất cứ ai, kể cả những người Oompa-Loompa, được phép bước vào căn phòng này!” Ông ấy mở cánh cửa ra và bước chân vào phòng. Bốn đứa trẻ và phụ huynh chúng lần lượt bước theo ông. 

“Đừng sờ mó gì hết!” Ngài Wonka kêu lên. “Và đừng có làm đổ thứ gì đấy!” 

Charlie Bucket nhìn ngắm khắp xung quanh căn phòng khổng lồ mà cậu vừa bước chân vào. Nơi này cứ như gian bếp của một mụ phù thủy già ấy! Khắp xung quanh cậu là những cái vạc kim loại lớn màu đen chứa đầy những thứ chất lỏng đang sôi sùng sục, bong bóng nổ bôm bốp, được đun trên những cái bếp lò khổng lồ; những cái phích đang bốc hơi nước xì xì, những cái chảo đang rán xèo xèo một thứ gì đó; những cái máy lớn bằng thép đang kêu lạch cạch và rung lắc liên hồi; những cái ống dẫn dài lòng vòng khắp trên trần, nối xuyên qua khắp các bức tường; và cả căn phòng đều tràn ngập trong khói và hơi với đủ thứ hương thơm đến nức cả mũi. 

Chính Ngài Wonka cũng bỗng nhiên trở nên phấn khích hơn hẳn bình thường, và ai ai cũng có thể thấy rõ ràng rằng đây chính là căn phòng mà ông ấy ưa thích nhất. Ông ấy nhảy tưng tưng giữa những cái chảo rán và đủ thứ máy móc như một đứa trẻ đang nhảy tưng tưng giữa đống quà Giáng Sinh của mình, băn khoăn không biết nên xem thứ gì trước. Ông ấy mở nắp vung một cái nồi lớn ra và hít hà một cái; rồi ông ấy chạy sang bên kia, thọc ngón tay vào một cái bể đựng thứ nước gì đó màu vàng vàng và đưa lên miệng nếm thử; và rồi ông ấy lại bỏ ngay sang một cái máy thật là lớn bên kia rồi bật bật tắt tắt cả nửa tá công tắc và nút bấm; rồi ông ấy nhìn chăm chăm vào cánh cửa thủy tinh của một cái lò nướng khổng lồ đang làm việc, xoa hai tay vào nhau và chặc lưỡi thích thú với thứ đang được nấu bên trong. Rồi ông ấy lại chạy sang chỗ một cái máy khác, một cái máy kỳ lạ cứ kêu lên phụp-phụp-phụp-phụp-phụp, và cứ mỗi lần nó kêu “phụp” một cái là lại có một viên bi lớn màu xanh lá cây rơi xuống một cái giỏ đặt trên sàn nhà. Ít nhất thì trông nó cũng giống một viên bi. 

“Kẹo Ngậm (1) Mãi Mãi!” Ngài Wonka tự hào nói. “Đây là một sản phẩm hoàn toàn mới! Tôi làm ra nó cho những đứa trẻ chỉ có được rất ít tiền tiêu vặt. Các bạn có thể cho một viên Kẹo Ngậm Mãi Mãi vào trong miệng mình và mút và mút và mút nó, thì nó mãi mãi cũng sẽ không bao giờ nhỏ đi!” 

“Nó cũng giống như là kẹo cao su!” Violet Beauregarde kêu lên. 

“Nó không giống với kẹo cao su đâu,” Ngài Wonka nói. “Kẹo cao su là để nhai, còn nếu cháu mà cố nhai một viên Kẹo Ngậm này đây cháu sẽ rụng hết răng ngay! Và chúng sẽ không bao giờ nhỏ đi! KHÔNG BAO GIỜ! Ít nhất thì tôi cũng nghĩ là không bao giờ. Có một viên đang được thử nghiệm ở trong Phòng Thử Nghiệm ở ngay kế bên. Một anh chàng Oompa-Loompa đang mút nó. Cậu ta đã mút nó liên tục trong gần một năm nay rồi không dừng, vậy mà nó vẫn còn y nguyên xi như mới!” 

“Nào, ở bên này,” Ngài Wonka tiếp tục giới thiệu, bước đi một cách phấn khích về phía bên kia căn phòng. “ở bên đây tôi đang sáng chế ra một loại kẹo hoàn toàn mới!”. Ông ấy dừng lại bên một cái chảo rán lớn. Cái chảo đó chứa đầy một thứ nước cốt màu tím than rất đặc và dính, đang sôi và sủi bọt ùng ục. Bằng cách kiễng chân lên thật cao, Charlie có thể thấy thứ bên trong cái chảo lớn đó. 

“Đây là dung dịch Kẹo Mọc Tóc!” Ngài Wonka reo lên. “Các bạn chỉ cần ăn một miếng nhỏ xíu của thứ kẹo này, và trong chính xác nửa tiếng đồng hồ sau đó những chỏm tóc mượt mà, lộng lẫy và mới-coóng sẽ bắt đầu mọc lên ngay trên đầu bạn! Và cả một hàng ria! Rồi còn cả một bộ râu nữa!” 

“Một bộ râu!” Veruca Salt kêu lên. “Ai lại đi muốn một bộ râu cơ chứ?” 

“Nếu cháu mà mọc râu thì trông sẽ rất hợp đấy!” Ngài Wonka đáp. “Nhưng không may là hỗn hợp chưa được hoàn chỉnh cho lắm. Tôi đã làm nó thành ra tác dụng quá mạnh. Nó hoạt động quá là hiệu quả. Tôi đã thử nó lên một anh chàng Oompa-Loompa trong Phòng Thử Nghiệm hôm qua, và ngay lập tức một bộ râu đen khổng lồ bắn ra khỏi cằm anh ấy, và rồi mọc lên nhanh đến nỗi chẳng mấy chốc nó đã phủ kín cả căn phòng bằng một tấm thảm lông lá dầy cộp. Nó thậm chí mọc còn nhanh hơn là chúng tôi có thể cắt! Cuối cùng, chúng tôi phải dùng đến một cái máy cắt cỏ mới cắt ngắn được cái bộ râu quỷ quái đó! Nhưng tôi sẽ hoàn thiện hỗn hợp này sớm thôi! Và đến khi đó, sẽ không còn bất cứ bé trai hay bé gái nào phải mang những cái đầu hói đi học nữa!” 

“Nhưng Ngài Wonka à,” Mike Teavee nói. “Trẻ con thì đâu có bao giờ bị hói …” 

“Đừng cự nự nữa, cậu bé, làm ơn đừng cự nự nữa!” Ngài Wonka kêu lên. “Đấy thực sự là một sự lãng phí quỹ thời gian quý báu của chúng ta! Nào, ở bên này mọi người, mau bước theo tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một thứ mà tôi đặc biệt tự hào! Ồ, nhưng hãy cẩn thận! Đừng có làm đổ vỡ cái gì đấy! Bước lùi lại đi!” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “Everlasting Gobstopper” “Everlasting” có nghĩa là “kéo dài mãi mãi”, còn “Gobstopper” là tên một loại kẹo ngọt hình tròn như viên bi, đường kính to nhất của một viên Gobstopper có thể lên đến 8 cm. Gobstopper được dùng chủ yếu bằng cách liếm hoặc mút (hoặc ngậm với những viên không quá to); bởi chúng quá cứng để có thể cắn nát mà không làm tổn thương răng. Loại kẹo này thường có nhiều lớp, mỗi lớp lại có một màu khác nhau (và thường là một hương vị khác nhau); và đã được bày bán trong những cửa hàng kẹo được hơn một thế kỷ, thường là để trong hũ lớn và bán theo cân. Gobstopper rất lâu tan, đây cùng là một lý do làm nó trở nên rất phổ biến với trẻ em. Những viên Gobstopper to thậm chí phải mất đến vài tuần mới có thể tan hết. 

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Xuôi dòng sông sô cô la


“Đi tiếp thôi nào mọi người!” Ngài Wonka nói. “Nhanh lên nào! Cùng theo tôi tới căn phòng tiếp theo thôi! Và xin đừng lo lắng đến Augustus Gloop! Cậu bé sẽ ra khỏi đó ngay thôi. Nào! Chúng ta sẽ phải đi tiếp cuộc hành trình bằng thuyền! Kia, nó đến kia rồi!” 

Một màn sương mù mờ mịt bỗng xuất hiện phủ kín dần cả mặt sông, và rồi từ màn sương đó, từ từ tiến ra một chiếc thuyền lớn màu hồng vô cùng tuyệt đẹp. Nó là một chiếc thuyền nhiều mái chèo kiểu cổ, với đuôi và mũi thuyền được làm uốn cao lên vô cùng duyên dáng (giống như những chiếc thuyền cổ của người Viking ngày xưa); tất cả được phủ lên bởi một sắc hồng sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lung linh khiến người ta có cảm giác như nó được làm ra từ những miếng thủy tinh màu hồng tươi. Mỗi bên hông thuyền đều có vô số mái chèo; và khi chiếc thuyền đến gần, những người trên bờ có thể thấy rõ những chiếc mái chèo đó đang được kéo bởi cả một đống những người Oompa-Loompa - mỗi mái chèo phải có ít nhất tới mười người.



“Đây là chiếc du thuyền ưa thích nhất của tôi!” Ngài Wonka reo lên đầy phấn khích. “Nó được làm ra một thanh kẹo dâu tây to khổng lồ đấy! Trông nó có đẹp không cơ chứ! Nhìn cách nó đang rẽ mặt nước kìa!” 

Con thuyền kẹo-dâu-tây khổng lồ sáng lấp lánh lướt nhẹ tới bên bờ sông. Hơn một trăm người Oompa-Loompa hết thảy ngừng tay chèo và đều chăm chú nhìn vào những người khách thăm quan. Và rồi bỗng nhiên, vì một lý do nào đấy mà chỉ có mình họ biết, tất thảy bọn họ đều phá ra cười. 

“Có cái gì buồn cười lắm à?” cô bé Violet Beauregarde hỏi. 

“Ôi, đừng để tâm tới bọn họ!” Ngài Wonka kêu lên. “Họ lúc nào cũng cười thế đó! Họ thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều là chuyện cười cả! Mau lên thuyền đi, tất cả mọi người! Nhanh nào!” 

Ngay khi tất cả đều đã lên thuyền an toàn, những người Oompa-Loompa lập tức đẩy con thuyền rời bến, và họ bắt đầu chậm rãi chèo thuyền xuôi dòng con sông. 

“Này cháu, Mike Teavee!” Ngài Wonka kêu lên. “Đừng có lè lưỡi ra mà liếm con thuyền nữa! Nó sẽ dính lắm đấy!” 

“Bố!” cô bé Veruca Salt kêu lên. “Con muốn có một con thuyền như thế này! Con muốn một con thuyền khổng lồ bằng kẹo dâu tây như của Ngài Wonka! Con muốn có một đống người Oompa-Loompa chèo thuyền chở con đi khắp nơi, và con muốn một dòng sông sô cô la,…. và con còn muốn….” 

“Và con bé còn muốn bị phết cho mấy roi vào mông!” Ông Nội Joe thì thầm với Charlie. Hiện giờ ông đang ngồi mãi ở phía cuối thuyền, ngay bên phải Charlie. Charlie đang nắm chặt lấy bàn tay già xương xẩu của ông nội mình, trông cậu bé đang tràn đầy phấn khích. Tất cả mọi thứ cậu đã được trông thấy cho tới giờ - dòng sông sô cô la, thác nước, những cái ống hút to vĩ đại, những ngọn cỏ ngọt thơm được làm từ đường, những người Oompa-Loompa, con thuyền bằng kẹo dâu tây màu hồng tuyệt đẹp, và hơn tất tất cả, là chính Ngài Willy Wonka - tất cả đều kỳ diệu đến mức cậu bé phải tự hỏi liệu có thể còn có điều kỳ diệu nào nữa không trong suốt cuộc hành trình còn lại. Cậu đang đi tới đâu đây? Cậu sẽ sắp sửa được thấy những gì? Và thứ quỷ quái gì đang sắp sửa diễn ra trong những căn phòng tiếp theo? 

“Thật vô cùng tuyệt vời, phải không?” Ông Nội Joe nói, mỉm cười với Charlie. 

Bỗng nhiên Ngài Wonka, đang ngồi ngay bên trái Charlie, thọc tay xuống dưới đáy thuyền và lôi lên một chiếc muỗng thật lớn. Ông ấy thọc nó xuống dòng sông, múc lên đầy một muỗng lớn sô cô la và đưa nó cho Charlie. “Uống đi,” ông ấy nói. “Cháu sẽ thấy tốt hơn đấy. Trông cháu cứ như sắp chết đói tới nơi!” 

Và rồi Ngài Wonka múc đầy một chiếc muỗng thứ hai rồi đưa tới cho Ông Nội Joe. “Cả bác nữa,” ông ấy nói, “Trông bác cứ như một bộ xương khô ấy! Sao vậy? Chẳng lẽ hai người đã nhiều ngày nay không ăn gì sao?” 

“Cũng không có nhiều cho lắm.” Ông Nội Joe đáp. 

Charlie đưa chiếc muỗng lên môi, và một dòng sô cô la ấm áp chảy thẳng qua cuống họng tới cái dạ dày lép kẹp của cậu. Cả toàn bộ cơ thể cậu đều như rộn lên niềm vui sướng, và cậu có thể cảm thấy một niềm hạnh phúc thực sự đang trào dâng trong lòng. 

“Cháu thích chứ?” Ngài Wonka hỏi. 

“Có ạ, nó thật tuyệt vời!” Charlie thốt lên. 

“Món sô cô la mịn màng và ngọt ngào nhất mà ta từng được nếm!” Ông Nội Joe tiếp, vẫn còn liếm mép. 

“Đấy là vì nó đã được trộn bởi cái thác nước đấy.” Ngài Wonka nói với ông. 

Con thuyền tăng tốc dần trên dòng sông. Những khúc sông cũng càng ngày càng trở nên hẹp hơn. Có thứ gì đó như kiểu một đường hầm tối như mực đang ở phía trước - một đường hầm hình tròn trông cứ như một miệng ống khổng lồ - và dòng sông đang cuồn cuộn lao nhanh vào trong đường hầm đó. Và tất nhiên là cả con thuyền cũng thế! “Chèo tiếp đi!” Ngài Wonka kêu to, nhảy tưng tưng và khua khoắng chiếc ba-toong trong không khí. “Hết tốc độ thẳng tiến!”. Và với những người Oompa-Loompa đang ra sức chèo nhanh hơn bao giờ hết, con thuyền bắn thẳng vào trong cái đường hầm tối đen như mực đó, khiến tất cả các hành khách trong thuyền đều phải hét lên vì phấn khích. 

“Sao mà họ có thể thấy mình đang đi đâu chứ?” cô bé Violet Beauregarde kêu lên trong bóng tối. 

“Không có cách nào để biết họ đang đi đâu hết!” Ngài Wonka kêu lên, miệng phá ra cười. 

“Không có cách nào để biết 

Họ đang đi đến chỗ nào hết! 

Không thể biết họ đang chèo đi đâu, 

Cũng chẳng thể biết họ sẽ trôi về đâu! 

Không một tí ánh sáng nào có mặt, 

Nên nguy hiểm chắc chắn đang rình rập! 

Và những người cầm lái vẫn tiếp tục chèo, 

Và họ chắc chắn không có tí dấu hiệu, 

không chút dấu hiệu sẽ chậm đi chút nào!” 

“Ông ta mất trí rồi!” một người cha nào đó hét lên, giọng thất kinh, và rồi tất cả những người lớn khác cũng góp giọng chung vào bài ca hoảng loạn. “Ông ta điên rồi!” Họ kêu lên. 

“Ông ấy hâm hấp, 

Ông ấy đơ đơ, 

Ông ấy dì dị, 

Ông ấy khùng khùng, 

Ông ấy ngơ ngơ, 

Ông ấy ngớ ngẩn, 

Ông ấy gàn gàn, 

Ông ấy điên điên!” 

“Không, ông ấy không điên đâu!” Ông Nội Joe nói. 

“Bật đèn lên nào!” Ngài Wonka kêu to. Và bất ngờ, đèn điện bật chiếu làm cho cả đường hầm sáng bừng lên, và Charlie có thể thấy rõ họ thực sự đang ở bên trong một cái ống khổng lồ. Tất cả tường và trần nhà cong tròn trong này đều trắng tinh không có một hạt bụi. Dòng sông sô cô la đang cuộn chảy rất nhanh bên trong chiếc ống, và tất cả những người Oompa-Loompa đều đang chèo như điên, con thuyền kẹo dâu lao đi như một cái tên lửa với tốc độ kinh khủng. Ngài Wonka thì đang nhảy tưng tưng ở phía cuối thuyền, vẫn luôn miệng giục giã những tay chèo phải chèo thuyền nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Ông ấy có vẻ rất thích cái cảm giác được phóng vùn vụt trong một đường hầm trắng toát trên một con thuyền màu hồng giữa một dòng sông sô cô la; ông ấy cứ vỗ tay và cười, và liên tục liếc nhìn những hành khách của mình để xem họ có thích thú với chuyến đi thuyền như mình không. 

“Nhìn kìa, ông!” Charlie kêu lên. “Trên tường có một cánh cửa kìa!”. Đó là một cánh cửa được sơn màu xanh lá cây, gắn trên thành đường ống chỉ ngay phía trên mực nước sông. Họ phóng vụt qua nó và đọc được những dòng chữ sau viết trên cánh cửa:

PHÒNG KHO SỐ 54 - TẤT CẢ CÁC LOẠI KEM

KEM SỮA BÉO, KEM ĐÁNH BÔNG, KEM VIOLET,

KEM CÀ PHÊ, KEM DỨA, KEM VANI, VÀ KEM DƯỠNG TÓC.

Kem dưỡng tóc ư?” Mike Teavee kêu lên. “Ông dùng cả kem dưỡng tóc ư?” 

“Cứ chèo tiếp đi!” Ngài Wonka kêu lên. “Không có thời gian để trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn đâu!” 

Họ lại phóng vụt qua một cánh cửa khác màu đen.

PHÒNG KHO SỐ 71 - ROI

ĐỦ MỌI KÍCH CỠ VÀ HÌNH DẠNG

“Roi ư?!” Veruca Salt kêu lên. “Ông dùng roi để làm gì cơ chứ?” 

“Thì dùng để làm món kem đánh bông chứ còn gì nữa!” Ngài Wonka đáp. “Không có những cái roi thì làm sao đánh được món kem? Kem đánh sẽ không còn là món kem đánh nữa nếu nó không bị đánh bằng những cái roi! Cũng như một quả trứng chần sẽ không còn là một quả trứng chần nếu nó không bị rơi từ trên trần nhà xuống! Rõ như ban ngày còn gì! Mau chèo tiếp đi!” 

Họ lại lướt tiếp qua một cánh cửa nữa màu vàng, trên đó viết:

PHÒNG KHO SỐ 77 - TẤT CẢ CÁC LOẠI ĐỖ

ĐỖ XANH, ĐỖ ĐỎ, ĐỖ ĐEN, 
ĐỖ TƯƠNG, VÀ ĐỖ XE.

“Đỗ xe ư?!” Violet Beauregarde kêu lên. 

“Không có thời gian để cự nự đâu!” Ngài Wonka nói. “Chèo tiếp, chèo tiếp đi!”. Nhưng chỉ năm giây sau, khi một cánh cửa sơn màu đỏ tươi xuất hiện, Ngài Wonka bỗng vội vã khua khoắng cây ba-toong và kêu to, “Dừng thuyền lại!”