Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Augustus Gloop bị hút vào trong ống


Khi Ngài Wonka quay lại và nhìn thấy Augustus Gloop, ông vội kêu lên, “Ôi không, Augustus, không, làm ơn! Ta xin cháu đừng làm thế! Sô cô la của ta không thể để tay người động chạm vào được!” 

“Augustus!” Bà Gloop cũng kêu lên, “Con không nghe ngài ấy nói gì sao? Mau đứng lên và ra khỏi chỗ đó ngay lập tức!” 

“Thứ này ngon kinh khủng!” Augustus nói, hoàn toàn không có một chút xíu để tâm nào đến mẹ nó hay Ngài Wonka. “Lạy Chúa, có ai đó cho tôi mượn cái xô được không?” 

“Augustus!”, Ngài Wonka kêu to, vừa nói vừa nhảy tưng tưng, chiếc ba-toong khua khoắng trong không khí. “Mau ra khỏi đó ngay! Cháu đang làm bẩn sô cô la của ta đấy! Trời ơi!” 

“Augustus!” Bà Gloop quát. 

“Augustus!” Ông Gloop quát. 

Nhưng Augustus không còn có thể nghe thấy gì khác hơn ngoài tiếng giục giã đầy phấn khích của cái bao tử nó. Nó nằm vật luôn xuống nền đất, vươn người ra xa hết mức có thể, vục mặt xuống nước và liếm sô cô la, hệt như một con chó đang liếm nước. 

“Augustus!” Ông Gloop kêu to, “Con đang vươn người ra quá xa đấy!” 

Và ông ấy đã đúng. Bởi bỗng nhiên có một tiếng hét thất thanh, rồi với một tiếng “Tủm!” cực lớn, Augustus Gloop đã lao thẳng xuống sông, rồi trong tích tắc đã hoàn toàn biến mất dưới những lớp sô cô la đặc sệt. 

“Trời ơi, mau cứu con tôi!” Bà Gloop hét lên, mặt trở nên trắng bệch, tay khua khoắng loạn xạ chiếc ô. “Nó sẽ chết đuối mất! Nó đâu có biết bơi! Trời ơi! Ai đó mau cứu nó với!” 

“Lạy Chúa tôi!” Ông Gloop kêu to, “Tôi không có bơi lặn gì đâu đấy! Đây là bộ vét đẹp nhất của tôi đó!” 

Bỗng cái đầu Augustus Gloop nhô lên được khỏi mặt nước, mặt nó phủ đầy màu sô cô la nâu. “Cứu! Cứu với! Cứu tôi với!” nó hét. “Kéo tôi lên với!” 

“Đừng có đứng đó nữa!” Bà Gloop hét lên với Ông Gloop. “Mau làm cái gì đấy đi!” 

“Thì đang làm đây!” Ông Gloop gắt gỏng đáp, vội vã cởi chiếc áo khoác đắt tiền của mình ra để chuẩn bị nhảy xuống sông. Nhưng trong lúc ông bố còn đang loay hoay với đám mũ và áo, thì ông con đã bị hút càng ngày càng gần tới miệng của một trong những cái ống thủy tinh lớn đang dòng xuống con sông. Và rồi bất ngờ, cái ống hút thật mạnh một cái, kéo hẳn thằng bé ra khỏi mặt nước, rồi thụt luôn cả cái thân hình béo ú của nó vào bên trong lòng ống. 

Đám đông ở trên bờ chỉ còn có cách nín thở chờ đợi xem nó sẽ bị hút đi tới đâu. 

“Nó kia rồi!” có ai đó hét, chỉ lên bên trên. 

Và tất nhiên, vì những cái ống đều được làm bằng thủy tinh, người ta có thể thấy rõ Augustus Gloop đang bị hút ngược lên trên, đầu trước thân sau, hệt như một quả ngư lôi bự chảng đang bị bắn khỏi nòng pháo hạm. 

“Cứu! Giết người! Cảnh sát đâu?!” Bà Gloop thét lên thất kinh. “Augustus, mau quay lại đây! Con đang đi đâu thế hả?” 

“Tôi thấy hơi lạ,” Ông Gloop nói, “là cái ống đó lại đủ lớn cho thằng bé chui lọt được cơ đấy!” 

“Nó đâu có đủ lớn!” Charlie kêu lên. “Nhìn xem, cậu ấy đang chậm dần lại kìa!” 

“Đúng thế thật!” Ông Nội Joe nói. 

“Cậu ấy sẽ bị kẹt lại mất!” Charlie nói. 

“Ông cũng nghĩ thế!” Ông Nội Joe đáp. 

“Ui thánh ơi, cậu ấy bị kẹt thật rồi kìa!” 

“Đúng là cái miệng hại cái thân mà!” Ông Gloop chặc lưỡi. 

“Thằng bé sẽ làm tắc ứ cả đường ống đó lại mất!” Ông Nội Joe nói. 

“Mau đập bể cái ống ra!” Bà Gloop thét lên, chiếc ô trong tay vẫn không ngừng vung vẩy. “Augustus, trời ơi, mau ra khỏi đó ngay!” 

Những người đứng xem ở dưới có thể nhìn thấy dòng nước sô cô la đang ứ lại khắp xung quanh cậu bé, dồn lại chất thành một cả đống lớn phía sau nó, cố ép cho vật cản phải lên trên. Áp lực dồn lại trong ống thực vô cùng kinh khủng. Phải có thứ gì đó bị đẩy đi chỗ khác. Có một thứ đã bị đẩy đi chỗ khác, và cái thứ đó chính là Augustus Gloop. PÚP! Thằng bé phóng thẳng lên trên như một viên đạn đang lao ra khỏi nòng súng. 

“Nó biến mất rồi! Thằng bé biến mất rồi!” Bà Gloop thét lên. “Cái ống đó dẫn đi đâu? Trời ơi! Ai đó mau gọi cho tôi đội cứu hộ với!” 

“Cứ bình tĩnh!” Ngài Charlie kêu lớn. “Cứ bình tĩnh, quý bà yêu quý, cứ bình tĩnh. Không có gì nguy hiểm hết! Không có bất cứ một nguy hiểm nào hết! Augustus chỉ là đang có một chuyến du hành ngăn ngắn, thế thôi. Một chuyến du hành vô cùng thú vị! Rồi thằng bé sẽ ra ngoài an toàn thôi, xin bà đừng lo lắng gì hết!” 

“Làm thế nào mà nó lại có thể an toàn được chứ!” Bà Gloop cắt ngang. “Giờ này có khi nó đã bị làm thành kẹo dẻo rồi ấy!” 

“Tuyệt đối không thể!” Ngài Wonka kêu lên. “Không thể có chuyện! Vô lý! Thật không hình dung ra được! Không bao giờ lại có chuyện thằng bé lại bị làm thành kẹo dẻo được!” 

“Tại sao lại không chứ?” Bà Gloop kêu lên. 

“Bởi vì cái ống kia không đi đến chỗ đó! Cái ống - cái mà Augustus bị hút lên ấy - dẫn trực tiếp vào căn phòng nơi tôi làm ra những cái bánh kem xốp sô cô la vị dâu tây ngon nhất trên…” 

“Vậy thì nó sẽ bị làm thành bánh kem xốp sô cô la vị dâu tây mất thôi!” Bà Gloop hét lên. “Ôi Augustus tội nghiệp của tôi! Nó sẽ bị người ta sẽ xẻ ra bán cân trên khắp cả đất nước vào sáng ngày mai!” 

“Nghe cũng đúng…” Ông Gloop nói. 

“Tất nhiên là tôi đúng!” Bà Gloop kêu lên. 

“Cái này không phải chuyện đùa đâu!” Ông Gloop tiếp. 

“Ngài Wonka có vẻ lại không nghĩ thế!” Bà Gloop kêu lên. “Hãy nhìn ông ấy xem! Ông ấy đang bò lăn ra mà cười! Sao ông có thể cười khi con tôi vừa bị hút ngược lên một cái ống như thế chứ?! Đồ quái vật!” bà ta rít lên, tay cầm chiếc ô chỉ thẳng vào Ngài Wonka như đang sắp sửa lao vào đánh ông ấy tới nơi. “Ông thấy chuyện này vui lắm hả? Ông nghĩ con trai tôi bị hút tới cái Phòng Bánh Kem Xốp của ông là chuyện buồn cười lắm phải không?” 

“Xin được đảm bảo là con trai bà vẫn an toàn tuyệt đối!” Ngài Wonka đáp, vẫn còn chưa dứt được cơn cười. 

“Con trai tôi đã trở thành bánh kem xốp rồi!” Bà Gloop rít lên. 

“Không bao giờ!” Ngài Wonka kêu to. 

“Tất nhiên là nó sẽ bị thế!” Bà Gloop hét lên. 

“Tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra!” Ngài Wonka kêu lên. 

“Và tại sao?” Bà Gloop nói. 

“Bởi vì mùi vị mà nó tạo ra sẽ vô cùng kinh khủng!” Ngài Wonka đáp. “Cứ thử nghĩ mà xem! Bánh kem xốp sô cô la hương vị Augustus, nhãn hiệu Gloop! Làm gì có ai dám mua chứ!” 

“Cái đó thì chắc chắn rồi.” Ông Gloop nói. 

“Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến nó nữa!” Bà Gloop hét lên. 

“Cả tôi cũng không,” Ngài Wonka đáp, “Và tôi xin cam đoan, thưa phu nhân, là con trai yêu quý của bà sẽ được an toàn tuyệt đối!” 

“Nếu thế thì bây giờ nó đang ở đâu?” Bà Gloop kêu lên. “Mau dẫn tôi tới chỗ nó!” 

Ngài Wonka quay người lại và búng tay, chóc, chóc, chóc, liền ba cái. Tức thì, một người Oompa-Loompa xuất hiện, không biết từ đâu chui ra, tới đứng ngay cạnh chân ông. 

Anh chàng Oompa-Loompa khẽ cúi đầu chào một cái rồi mỉm cười, khoe ra hai hàm răng trắng bóng đẹp đẽ. Anh ta có một làn da trắng hồng, một mái tóc màu vàng hơi phớt nâu, và đỉnh đầu của anh ấy thì chỉ nhỉnh hơn đầu gối của Ngài Wonka có một chút. Anh vẫn quấn một miếng da hươu làm quần áo như thường lệ. 

“Nghe ta nói này!” Ngài Wonka nói, nhìn xuống anh chàng bé con. “Ta muốn anh dẫn ông bà Gloop đây tới Phòng Bánh Kem Xốp và giúp họ tìm ra đứa con trai, Augustus. Thằng bé vừa bị hút ngược lên trên theo cái ống đó.” 

Anh chàng Oompa-Loompa liếc nhìn về phía Bà Gloop một cái, và ngay lập tức bò ra cười lăn lộn. 

“Ôi, trật tự đi!” Ngài Wonka nói. “Làm chủ bản thân đi! Nghiêm túc vào! Bà Gloop đây không có thấy chuyện này đáng cười đâu!” 

“Cái đó thì ông nói đúng đó!” Bà Gloop nói. 

“Hãy tới thẳng Phòng Bánh Kem Xốp,” Ngài Wonka nói với anh chàng Oompa-Loompa, “và khi anh tới được đó, hãy kiếm một cái gậy dài và bắt đầu đảo qua đảo lại trong cái bể trộn sô cô la. Chắc chắn anh sẽ tìm thấy thằng bé đang ngụp lặn ở trong đó. Nhưng mà anh phải nhanh lên! Nếu để thằng bé đó trong đó quá lâu, chắc chắn nó sẽ bị đưa tới bồn chứa bánh thành phẩm; và đến lúc đó thì thật là một thảm họa, phải không? Món bánh kem xốp của ta sẽ trở nên không thể ăn nổi nữa!” 

Bà Gloop liền rít lên giận dữ. 

“Tôi chỉ đùa thôi,” Ngài Wonka nói, và lại bắt đầu cười khúc khích không ngừng. “Tôi không có ý đó thật đâu! Xin thứ lỗi. Tạm biệt ông Gloop! Tạm biệt bà Gloop! Tạm biệt! Tôi sẽ gặp lại mọi người sau…” 

Khi ông bà Gloop và anh chàng hướng dẫn viên tí hon của mình vừa đi khuất, năm anh chàng Oompa-Loompa ở phía xa bên kia sông bỗng nhiên bắt đầu nhảy múa, tay đập những chiếc trống bé tí hon. “Augustus Gloop!” họ hát. “Augustus Gloop! Augustus Gloop! Augustus Gloop!”. 

“Ông à!” Charlie kêu lên. “Trông kìa, ông. Họ đang làm cái gì vậy ạ?” 

‘Suỵt!” Ông Nội Joe thì thầm. “Ông nghĩ họ đang chuẩn bị hát cho chúng ta nghe một bài hát đấy!” 

“Augustus Gloop!” những người Oompa-Loompa hát. 


“Augustus Gloop! Augustus Gloop! 

Một thằng bé thật ngốc nghếch tham lam! 

Có thể cho phép đến bao giờ đây? 

việc một tên nhóc được ngấu nghiến, nhai và nuốt 

và luôn ăn cho bằng sạch những gì mà nó muốn? 

Lạy chúa tôi! Như thế là không được! 

Mặc cho tên lợn này có thọ ra sao, 

Cũng cam đoan rằng hắn sẽ không bao giờ mang đến 

Một chút niềm vui, hay là một nụ cười, 

Hay một chút hạnh phúc nào đến cho tất cả mọi người! 

Thế nên trong những lúc thế này 

Chúng ta sẽ phải thật nhẹ nhàng 

và thật chậm rãi để biến tên nhóc đó 

thành ra một thứ có thể mang đến niềm vui 

và đem hạnh phúc tới cho mọi người! 

Một con búp bê, chẳng hạn, hay là một quả bóng 

Một viên bi hay một con ngựa bập bênh 

nhưng tất nhiên, tên nhóc kinh khủng này 

nó thật vô cùng là xấu xa 

nó tham lam, xấu xí và xuẩn ngốc 

nên sẽ có vị vô cùng kinh khủng 

trong mồm chúng ta, nên ngay lập tức 

ta phải dùng một cách, để trong khoảnh khắc 

làm cái vị kinh khủng đó nhanh chóng mất đi 

thôi nào, ta nói, đã đến lúc 

để hút thẳng nó vào trong một cái ống rồi 

nó phải đi ngay, bắt buộc phải thế 

và sớm thôi, nó sẽ thấy 

trong căn phòng mà nó bị bắn vào 

có một thứ rất thú vị đang diễn ra 

nhưng các em cũng đừng quá lo lắng 

Augustus Gloop sẽ không bị nguy hiểm đâu! 

nhưng dù sao ta cũng phải thừa nhận 

là nó sẽ bị biến khác đi chút xíu! 

nó sẽ trông khác đi một tí 

khi nó đi qua những cái máy làm bánh kem, 

rất từ từ, những cái bánh răng quay 

và những cái chày bắt đầu đập đập 

hàng trăm con dao bắt đầu thái, thái, thái 

ta cho thêm tí đường, tí kem và tí muối 

ta lại để lửa nướng thêm một phút nữa thôi 

và tới khi ta đã hoàn toàn chắc chắn 

là những cái tham lam, trơ tráo và xuẩn ngốc 

đều đã bị nướng cho bay hết đi 

thì ta mới giở nó ra, và mới kỳ diệu làm sao! 

một phép màu hẳn đã phải xảy ra! 

thằng bé này, mới chỉ vừa trước đây 

thì ai ai cũng phải căm ghét 

vậy mà bây giờ cái mũi này, cái tai này 

thì bất cứ ai, ai cũng lại phải yêu! 

bởi đơn giản ai mà có thể ghét hay chê, 

được một cái bánh kem xốp sô cô la ngon lành?” 



“Tôi đã bảo là họ thích hát lắm mà!” Ngài Wonka reo lên. “Họ có tuyệt không chứ? Có thú vị không cơ chứ? Nhưng mà mọi người tuyệt đối không nên tin những gì họ vừa nói nhé! Tất cả chỉ là đùa thôi!” 

“Những người Oompa-Loompa chỉ là đang đùa thôi, phải không ông?” 

“Tất nhiên là họ chỉ đùa thôi,” Ông Nội Joe đáp. “Chắc chắn là họ đang đùa. Ít nhất thì ông cũng hy vọng là họ đang đùa. Cháu có nghĩ thế không?”

1 nhận xét: