Charlie mở tung cánh cửa, chạy ào vào nhà và hét lớn, “Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!”
Bà Bucket khi đó đang dọn món súp buối tối cho bốn ông bà của Charlie, trong căn phòng của mấy người già.
“Mẹ ơi!” Charlie kêu lên, chạy ào vào như một cơn bão. “Mẹ ơi, con lấy được rồi! Nhìn này mẹ, nhìn này! Tấm Vé Vàng cuối cùng! Nó là của con rồi! Con nhặt được đồng xu ở trên đường thế là con mua hai thanh sô cô la và thanh thứ hai có tấm vé và thế là có cả đống người xúm tới xung quanh và người bán hàng đã cứu con và rồi con chạy thẳng về đến đây! LÀ TẤM VÉ VÀNG THỨ NĂM ĐẤY! VÀ CON ĐÃ TÌM THẤY NÓ! CON ĐÃ TÌM THẤY TẤM VÉ VÀNG THỨ NĂM!”
Bà Bucket cứ đứng lặng ở đó, trong khi cả bốn người già, đều đang ngồi trên giường với một bát súp bưng trên tay, sững sờ đến mức làm rớt cả cái thìa xuống tô súp đến “CANH!” một cái; rồi họ ngồi yên như phỗng và nhìn Charlie chăm chú.
Trong khoảng mười giây sau đó, cả căn phòng rơi vào một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không một ai cử động hay nói một tiếng nào. Đó quả thật là một khoảnh khắc tuyệt diệu.
Rồi, Ông Nội Joe nói, giọng rất nhỏ, “Cháu đang đùa chúng ta phải không, Charlie? Đây là một trò đùa nho nhỏ của cháu phải không?”
“Cháu không đùa đâu!” Charlie kêu lên, chạy thật nhanh tới bên chiếc giường và giơ ra Tấm Vé Vàng rất to và đẹp của mình cho ông nội xem.
Ông Nội Joe ngả người về phía trước để nhìn cho thật rõ. Mắt ông dí sát vào tấm vé đến nỗi mũi ông gần như đã chạm cả vào nó, và tất cả những người còn lại cùng yên lặng để chờ đợi lời nhận định của ông.
Và rồi rất từ từ, với nụ cười chậm rãi nhưng vô cùng sung sướng từ từ hé nở trên khuôn mặt già nua, Ông Nội Joe ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào Charlie. Khuôn mặt ông ửng hồng lên vì vui sướng, và đôi mắt ông thì mở thực lớn, lấp lánh niềm vui; và trong mỗi con mắt, ngay nơi chính giữa, một tia vui sướng đang bừng lên đến rạng ngời. Ông Nội Joe hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu cảnh báo nào, một sự bùng nổ về cảm xúc đã diễn ra hết sức mãnh liệt bên trong ông. Ông tung cao cánh tay trái mình lên trời và hét to: “Yíp-pi!”. Và cũng cùng lúc đó, cái cơ thể già nua ốm yếu của ông bỗng đứng vụt dậy, làm cho bát súp bay thẳng vào mặt Bà Nội Josephine; rồi bằng một cú nhảy không thể tuyệt hơn nữa, ông già chín mươi sáu tuổi rưỡi và gần như chưa ra khỏi giường trong suốt hơn hai mươi năm nay bỗng phóng một cái vèo xuống dưới đất và bắt đầu một điệu nhảy chiến thắng ngay trong bộ pyjama.
“Yíp-piiiiiiii !!!” Ông ấy hét. “Hoan hô Charlie tuyệt vời! Híp-híp-hurây!”
Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở, và Ông Bucket bước vào nhà. Ông trông rất lạnh và mỏi mệt, sau cả một ngày dài xúc dọn tuyết trên những con phố.
“Trời đất!” Ông thốt lên. “Chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Không mất nhiều thời gian để mọi người thuật lại tất cả mọi chuyện cho ông nghe.
“Bố không tin!” ông nói. “Chuyện này là không thể có!”
‘Cho bố cháu xem tấm vé đi, Charlie.” Ông Nội Joe nói lớn, vẫn đang nhảy múa vòng quanh nhà vô cùng phấn khích trong bộ pyjama của mình. “Cho bố cháu xem Tấm Vé Vàng thứ năm và là Tấm Vé cuối cùng trên thế giới đi, Charlie!”
“Đưa bố xem nào, Charlie.” Ông Bucket nói, buông mình xuống một chiếc ghế với hai bàn tay nắm chặt. Charlie tiến tới trước, với Tấm Vé Vàng quý giá trên tay.
Nó, Tấm Vé Vàng ấy, là một thứ vô cùng tuyệt đẹp, được làm từ một miếng vàng nguyên chất được dát mỏng ra như một tờ giấy. Ở một mặt, bằng một phương pháp in ấn vô cùng tuyệt diệu nào đó, có in những hàng chữ bằng mực đen rất rõ ràng - một lời mời từ chính Ngài Willy Wonka.
“Mau đọc to lên.” Ông Nội Joe nói, cuối cùng đã chịu chui lên giường trở lại. “Cả nhà hãy cùng nghe xem trên Tấm Vé nói gì.”
Ông Bucket giơ Tấm Vé Vàng tới gần sát mặt mình, với bàn tay còn đang run rẩy như chưa thể tin được tất cả những chuyện này. Ông hít thật sâu mấy hơi liền, rồi đằng hắng lấy giọng và nói: “Được rồi, con đọc đây. Bắt đầu này.”
Xin gửi lời chào tới bạn, kẻ kiếm tìm may mắn, là tôi, Willy Wonka đây! Xin trân trọng được bắt tay bạn! Có vô vàn những điều tuyệt diệu dành cho bạn, và có vô vàn những điều bất ngờ đang chờ đợi bạn đấy! Bây giờ, tôi xin chính thức được mời bạn tới nhà máy của tôi và làm khách của tôi trong trọn một ngày - bạn và tất cả những kẻ may mắn khác đang sở hữu những Tấm Vé Vàng của tôi. Tôi, Willy Wonka, sẽ đích thân dẫn các bạn đi tham quan tất cả các nơi bên trong nhà máy, và sau đó, khi các bạn trở về nhà, các bạn sẽ được hộ tống bởi một đoàn xe tải cực lớn. Những chiếc xe tải này, tôi có thể đảm bảo với các bạn, sẽ chứa đủ các loại thức ăn ngon lành cho bạn và cả gia đình tận hưởng trong suốt nhiều năm! Và, nếu có bất cứ lúc nào số thức ăn này cạn kiệt, bạn chỉ cần đơn giản quay lại nhà máy của tôi với tấm vé này trên tay, và tôi sẽ rất sẵn lòng chất đầy lên xe cho bạn tất cả những gì mà bạn muốn. Bằng cách này, bạn sẽ được ăn uống ngon lành trong suốt đời! Nhưng đây hoàn toàn chưa phải là điều tuyệt diệu nhất mà các bạn sẽ được nhận trong ngày hôm đó. Tôi đã chuẩn bị sẵn những bất ngờ khác thậm chí sẽ còn thú vị và tuyệt diệu hơn nhiều dành cho bạn và cho tất cả những người đang giữ những Tấm Vé Vàng khác, người bạn yêu quý ạ - những bất ngờ bí ẩn và thú vị chắc chắn sẽ khiến các bạn phải mê ly, phải phấn khích, phải say mê, phải choáng ngợp; sẽ vừa hấp dẫn bạn nhưng cũng vừa khiến bạn phải bối rối, tất cả, hơn bất cứ thứ gì bạn có thể tưởng tượng ra được; mà ngay cả những giấc mơ điên rồ nhất của bạn cũng sẽ không thể sánh bằng! Hãy cứ đợi mà xem! Còn đây là lời chỉ dẫn của tôi: ngày mà tôi đã chọn cho chuyến thăm quan của chúng ta sẽ là ngày đầu tiên của tháng Hai. Vào ngày đó - và không phải bất cứ ngày nào khác - bạn phải có mặt trước cổng nhà máy vào đúng mười giờ sáng. Xin đừng có đến muộn! Bạn được phép mang theo một hoặc hai thành viên khác trong gia đình mình để trông chừng bạn, và cũng để chắc chắn rằng bạn sẽ không nghịch ngợm lung tung trong nhà máy của tôi. Một điều nữa - nhớ mang tấm vé này theo với bạn, bằng không bạn sẽ không được phép bước vào nhà máy.
Ký tên
Willy Wonka
“Ngày đầu tiên của tháng Hai!” Bà Bucket kêu lên. “Nhưng thế thì là ngày mai còn gì! Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng Một rồi!”
“Trời đất!” Ông Bucket cũng kêu lên. “Đúng vậy thật!”
“Vậy là cháu vừa kịp lúc!” Ông Nội Joe reo lên. “Không được phí phạm thời gian nữa, phải ngay lập tức chuẩn bị ngay! Mau đi rửa mặt mũi cho sạch sẽ, rồi chải lại tóc tai, rửa chân rửa tay, đánh răng, xì mũi, cắt móng tay, lau giày, là quần áo, và lạy Chúa tôi, mau giặt cho sạch cái đám bùn đất đó ra khỏi quần cháu đi!!! Cháu phải chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả đi, chàng trai trẻ! Cháu phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái ngày trọng đại nhất đời này chứ!”
“Đừng có khích động quá thế, ông.” Bà Bucket nói. “Và cũng đừng làm Charlie cuống lên thế chứ. Tất cả chúng ta phải thật bình tĩnh đã. Giờ thì có một điều đầu tiên mình cần phải quyết định - ai sẽ là người đưa Charlie tới nhà máy ngày mai?”
“Ta! Để ta!” Ông Nội Joe nói, lại nhảy vọt ra khỏi giường một lần nữa. “Ta sẽ đưa nó đi! Ta sẽ trông chừng nó! Mấy người cứ để ta lo cho!”
Bà Bucket mỉm cười với ông, rồi bà quay sang chồng và hỏi: “Thế còn anh thì sao, anh yêu? Anh có nghĩ mình nên đi không?”
“Ừm…” Ông Bucket nói, ngừng lại một chút để suy nghĩ. “không… anh không chắc là mình nên đi.”
“Nhưng anh phải đi chứ.”
“Không, em yêu.” Ông Bucket đáp nhẹ nhàng. “Nên nhớ là anh cũng rất muốn đi. Anh còn đang vô cùng háo hức ấy chứ. Nhưng mặt khác… anh thấy người xứng đáng được đi nhất chính là Ông Nội Joe. Ông có vẻ biết về nơi đó rõ nhất. Tất nhiên, đấy là nếu ông cũng đồng ý…”
“Yíp-pi!” Ông Nội Joe reo lên, nắm lấy tay Charlie mà nhảy múa quanh căn phòng.
“Trông ông còn hơn cả đồng ý ấy chứ!” Bà Bucket cười nói. “Vâng… em nghĩ là anh nói đúng. Ông Nội Joe nên là người đi cùng thằng bé. Em thì chắc chắn không thể đi mà bỏ mặc ba ông bà nằm một mình trên giường cả ngày được.”
“Tạ ơn Chúa!”!” Ông Nội Joe hét to. “Hoan hô! Yíp-pi!”
Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa khá lớn ngoài cửa trước căn nhà. Ông Bucket bước ra mở cửa, và ngay lập tức cả một đàn phóng viên tràn vào căn nhà nhỏ bé như một bầy ong vỡ tổ. Họ đã lần ra nơi ở của người tìm kiếm may mắn thứ năm, và giờ thì tất cả ai cũng muốn có một câu chuyện thật hấp dẫn để cho lên trang nhất tờ báo ngày mai. Đám đông đó làm hỗn loạn cả căn nhà trong suốt mấy tiếng đồng hồ, và phải đến tận nửa đêm Ông Bucket mới có thể tống được hết bọn họ ra ngoài, để cho Charlie có thể đi ngủ sớm cho chuyến thăm quan của cậu vào ngày mai.
Bất ngờ chưa ông già:))
Trả lờiXóa