Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Đi dọc hành lang


“Nào, xem nào,” Ngài Wonka nói, “hai đứa trẻ hư đã bị loại khỏi cuộc chơi. Ba đứa trẻ ngoan còn lại. Ta nghĩ chúng te nên đi cho nhanh, kẻo lại mất thêm một đứa nữa mất.” 

“Nhưng Ngài Wonka à,” Charlie lo lắng hỏi. “liệu bạn Violet sẽ ổn cả chứ ạ? Hay là bạn ấy sẽ phải làm quả việt quất mãi mãi?” 

“Họ sẽ sớm vắt nước cô bé ngay.” Ngài Wonka tuyên bố chắc nịch. “Họ sẽ lăn cô bé vào trong cái Máy Ép Quả, và khi chui ra cô bé sẽ mỏng như một tờ giấy! Đừng có lo!” 

“Nhưng liệu bạn ấy có còn bị xanh lè khắp người nữa không?” Charlie hỏi. 

“Chính xác thì phải là màu tím!” Ngài Wonka kêu lên. “Một màu tím tuyệt đẹp phủ kín từ đầu tới chân! Nhưng thế cũng đáng! Đấy là hậu quả của của cái thói thích nhai kẹo cao su suốt ngày đấy!” 

“Nếu ông đã ghét kẹo cao su đến thế,” Mike Teavee nói, “thì sao ông lại còn làm nó trong nhà máy làm gì?” 

“Ta mong cháu đừng có lẩm bẩm kiểu đấy nữa.” Ngài Wonka đáp. “Ta không thể nghe ra một từ nào cháu vừa nói cả. Được rồi, đi tiếp nào! Mau lên! Theo tôi nào! Chúng ta sẽ lại rẽ vào hành lang một lần nữa!” Và vừa nói, Ngài Wonka vừa rảo bước tới góc căn phòng và chui qua một cánh cửa bí mật nhỏ xíu, ẩn giữa một đống ống thủy tinh và đủ các thể loại bếp lò. Ba đứa trẻ còn lại - Veruca Salt, Mike Teavee và Charlie Bucket - cùng với năm người lớn vội vã bước theo ông. 

Charlie Bucket nhận ra họ đã quay trở lại một trong những cái hành lang màu hồng với đủ các lối rẽ đi khắp các hướng xung quanh. Ngài Wonka chen lên dẫn đầu, rẽ trái rồi rẽ phải rồi lại phải rồi trái, và Ông Nội Joe nói, “Giữ chặt tay ông vào, Charlie. Bị lạc ở chỗ này thì tệ lắm đấy.” 

Ngài Wonka nói. “Không được lần khần thêm nữa! Nếu cứ đi như thế này thì chúng ta sẽ không đến đâu được cả!” Và ông ấy bước như bay dọc theo cái hành lang màu hồng dài vô tận của mình, với chiếc mũ đen cao trên đầu và đuôi chiếc áo nhung màu nho tím bay phần phật phía sau lưng. 

Họ lướt qua một căn phòng. “Không có thời gian để vào đâu!” Ngài Wonka kêu lên. “Bước tiếp! Bước tiếp đi!” 

Họ tiếp tục lướt qua một căn phòng khác, rồi một căn phòng khác, và rồi lại một căn phòng khác nữa. Giờ suốt dọc hành lang này, cứ hai mươi bước là lại có một cánh cửa mới xuất hiện, cái nào cũng có chữ viết ở trên; một vài cái có những tiếng lạch cạch lách cách phát ra từ bên trong, và những mùi hương thức ăn thơm tuyệt vời thì phảng phất trong không khí, và thỉnh thoảng còn có những luồng hơi nước đầy màu sắc bắn ra từ những khe cửa nữa. 

Ông Nội Joe và Charlie phải vừa đi vừa chạy thì mới theo kịp được Ngài Wonka, nhưng họ cũng kịp đọc được những dòng chữ in trên một vài cánh cửa. GỐI ÔM KẸO DẺO (1) ĂN ĐƯỢC, một cái viết. 

“Gối ôm kẹo dẻo là một món vô cùng tuyệt vời!” Ngài Wonka nói như hét khi ông ấy phóng vụt qua. “Chúng sẽ bán đắt như tôm tươi ngay khi được tung ra thị trường! Nhưng không có thời gian để vào xem đâu! Không có thời gian đâu!” 

GIẤY DÁN TƯỜNG LIẾM ĐƯỢC CHO CÁC NHÀ TRẺ, trên cánh cửa tiếp theo viết. 

“Vô cùng tuyệt vời, món giấy dán tường liếm được này!” Ngài Wonka kêu lên, phóng vụt qua. “Nó có in hình các loại hoa quả - chuối, cam, táo, nho, dứa, rồi mọng tỏi (2)…” 

“Mọng tỏi?” Mike Teavee hỏi. 

“Đừng có ngắt lời!” Ngài Wonka nói. “Những miếng giấy dán tường này đều có in hình hoa quả bên trên, và khi ta liếm hình nải chuối, miệng sẽ có vị chuối; khi ta liếm hình quả dâu, miệng sẽ có vị dâu; và khi ta liếm hình mấy quả mọng tỏi, thì nó sẽ có vị hệt như mấy quả mọng tỏi…” 

“Nhưng quả mọng tỏi thì có vị như thế nào ạ?” 

“Cháu lại lẩm bẩm nữa rồi.” Ngài Wonka nói. “Lần sau nhớ nói to lên. Đi tiếp thôi nào! Mau lên!” 

KEM QUE NÓNG CHO NHỮNG NGÀY LẠNH, trên một cánh cửa khác viết. 

“Vô cùng hữu dụng trong những ngày trời rét,” Ngài Wonka nói, vẫn bước tiếp. “Một que kem nóng sẽ làm ta ấm người lên giữa tiết trời giá lạnh! Tôi còn làm cả những viên nước đá nóng để cho vào trong các loại nước uống nữa. Đá viên nóng sẽ giúp các món uống ấm nóng hơn!” 

BÒ SỮA CHO SỮA SÔ CÔ LA, dòng chữ ghi trên cánh cửa tiếp theo. 

“A, mấy cô bò yêu quý của ta!” Ngài Wonka thốt lên. “Tôi vô cùng là thích lũ bò này!” 

“Sao chúng cháu không được vào trong xem ạ?” Veruca Salt nói. “Sao ta cứ phải bỏ qua hết những căn phòng thú vị này chứ?” 

“Chúng ta sẽ dừng đúng lúc thôi!” Ngài Wonka kêu lên. “Đừng có thiếu kiên nhẫn như thế!” 

NƯỚC BONG BÓNG BAY, cánh cửa tiếp theo viết. 

“Ôi, món này mới tuyệt chứ!” Ngài Wonka thốt lên. “Chúng cho ta uống no toàn bong bóng, và mấy cái bong bóng này thì chứa một chất khí đặc biệt, và cái món khí này thì nhẹ đến nỗi nó lập tức nhấc bổng ta lên khỏi mặt đất như một quả bóng bay, và ta cứ thế bay lên cho đến khi chạm đến trần nhà. Xong rồi thì ta kẹt ở đó luôn.” 

“Vậy làm sao mình xuống được ạ?” Charlie hỏi. 

“Tất nhiên là cháu sẽ phải ợ ra,” Ngài Wonka đáp. “Cháu ợ một cái thật lớn, và đám khí bay sẽ bị tống ra ngoài hết, thế là cháu có thể xuống được! Nhưng đừng có mà uống món đó ngoài trời! Không ai biết cháu sẽ bay cao đến đâu nếu cháu làm thế. Một lần ta đã cho một ông Oompa-Loompa uống thử một ly ở sân sau, và thế là ông ấy bay lên, bay lên mãi rồi biến mất tiêu luôn! Thật là đáng buồn. Chúng ta không bao giờ được gặp lại ông ấy nữa.” 

“Đúng ra ông ấy nên ợ.” Charlie nói. 

“Tất nhiên là ông ấy nên ợ mới phải,” Ngài Wonka đáp. “Ta cứ đứng đó mà hét lên: “Mau ợ đi, tên ngốc này, ợ đi không là không xuống được đâu!” Nhưng hắn đã không làm, hoặc không thể làm, hoặc không muốn làm, ta cũng không biết nữa. Có lẽ hắn lịch sự quá nên không dám ợ. Giờ này chắc hắn đã phải bay đến cung trăng rồi.” 

Trên cánh cửa tiếp theo, có một dòng chữ viết: “KẸO VUÔNG TRÔNG GIỐNG HÌNH TRÒN (3)”. 

“Dừng lại đã!” Ngài Wonka kêu lớn, thình lình dừng lại. “Tôi rất là tự hào về món đường vuông trông giống hình tròn này. Hãy ngó thử một cái đi.”
___________________________________________ 

Chú thích: 

  • Nguyên bản: “marshmallow”: một loại kẹo làm từ đường, xi rô ngô, nước và gelatin (có thể có thêm chất tạo màu) và được đánh tan bằng máy. Đây là một món ăn rất phổ biến trong những buổi cắm trại qua đêm ở các nước phương Tây, trong đó món marshmallow được xiên vào que và nướng trên ngọn lửa trại. 

  • Nguyên bản: “snozzberry”: một loại quả/hương vị bí ẩn không rõ nguồn gốc, nói chung thường có ý chỉ những thứ có mùi vị vô cùng kinh khủng. Từ ngữ này lần đầu tiên được sử dụng trong cuốn tiểu thuyết đầu tay của tác giả Roald Dahl, cuốn “Some Time Never”, trong đó snozzberry được miêu tả là một thứ quả tròn, mọng nước, to cỡ quả nho. 

  • Nguyên bản: “Square Sweets That Look Round”: có thể hiểu theo hai nghĩa: “Những viên kẹo vuông nhưng lại trông giống hình tròn”, hoặc “Những viên kẹo vuông biết ngoái đầu lại nhìn đằng sau.” Lưu ý đây là một cách chơi chữ có dụng ý của tác giả, nhằm tạo sự hiểu lầm cho các nhân vật trong những chương tiếp theo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét