Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Nhà máy của Ngài Willy Wonka



Vào buổi tối, sau khi đã dùng xong phần nước súp bắp cải cho bữa cuối, Charlie luôn luôn ghé vào phòng ông bà mình để nghe họ kể chuyện, rồi sau đó chúc họ ngủ ngon. 

Hai người ông và hai người bà của Charlie đều đã trên chín mươi tuổi. Họ lúc nào cũng run rẩy, họ gầy gò như những bộ xương, và suốt cả ngày cho đến tận lúc Charlie xuất hiện, họ lúc nào cũng nằm túm tụm lại với nhau trên chiếc giường cũ kỹ, mỗi bên hai người, với những cái mũ ngủ (1) đội sùm sụp xuống tận trán để giữ ấm, chẳng làm gì mà chỉ ngủ cho hết thời gian. Nhưng ngay khi họ nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng Charlie vang lên: “Chào buổi tối, Ông Nội Joe và Bà Nội Josephine; Ông Ngoại George và Bà Ngoại Georgrina,” là cả bốn người họ sẽ ngồi dậy ngay lập tức, vẻ hạnh phúc bừng sáng với nụ cười trên những khuôn mặt nhăn nheo - và cuộc trò chuyện hàng đêm của gia đình họ bắt đầu. Bởi vì tất cả họ đều yêu quý cậu cháu trai của mình vô cùng. Cậu bé là thứ duy nhất tươi sáng trong cuộc đời họ, và họ luôn chờ đợi chuyến viếng thăm hàng đêm của cậu trong suốt ngày dài. Thường thì, bố và mẹ của Charlie cũng sẽ tới, đứng tựa vào cửa và lắng nghe câu truyện kể của những người già; bởi vậy, trong khoảng nửa giờ mỗi tối đó, căn phòng này trở thành một nơi đầy hạnh phúc, và cả gia đình họ dường như cùng quên đi sự nghèo đói của mình. 

Vào một tối nọ, khi Charlie vào thăm ông bà, cậu bé hỏi họ: “Có thật là nhà máy sô cô la Wonka là lớn nhất trên thế giới không ạ?” 

“Có thật không á?” cả bốn người họ cùng thốt lên. “Tất nhiên là thật rồi! Lạy Chúa, cháu không biết hay sao? Nó phải lớn hơn bất cứ nhà máy nào khác trên thế giới này đến năm mươi lần ấy chứ!” 

“Và có thật Ngài Willy Wonka là nhà làm sô cô la tài giỏi nhất thế giới không ạ?” 

“Cháu yêu của ta,” Ông Nội Joe đáp, nhổm dậy, đẩy cho cái gối cao lên một chút, “Ngài Willy Wonka là nhà làm sô cô la tuyệt diệu nhất, thần kỳ nhất, đáng kinh ngạc nhất, và cũng lạ kỳ nhất mà thế giới này từng biết đến! Ta tưởng tất cả mọi người đều biết điều đó chứ!” 

“Cháu biết ông ấy rất nổi tiếng, Ông Nội Joe à, và cháu cũng biết ông ấy rất tài giỏi…” 

“Tài giỏi ư!” Ông Nội Joe thốt lên. “Ông ấy còn hơn cả tài giỏi ấy chứ! Ông ấy là một thầy phù thủy về sô cô la! Ông ấy có thể làm ra bất cứ thứ gì - bất cứ thứ gì mà ông ấy muốn! Có phải không, mọi người?” 

Ba người già còn lại cùng chậm rãi gật đầu, rồi nói, “Hoàn toàn đúng, không thể đúng hơn.” 

Và Ông Nội Joe nói “Vậy tức là ta chưa bao giờ kể cho cháu nghe về Ngài Willy Wonka và nhà máy của ông ấy à?” 

“Chưa ông ạ,” cậu bé Charlie trả lời. 

“Lạy Chúa tôi! Sao đầu óc ta lại có thể lú lẫn đến thế cơ chứ!” 

“Vậy bây giờ ông kể cho cháu đi mà, được không Ông Nội Joe?” 

“Tất nhiên rồi, cháu yêu. Lại đây ngồi cạnh ông này, và nghe kỹ ta kể đây.” 

Ông Nội Joe là người cao tuổi nhất trong cả bốn ông bà. Ông đã hơn chín mươi sáu tuổi, già nhất mức mà một con người có thể già rồi. Giống như tất cả những người rất rất già khác, ông rất mảnh khảnh và yếu đuối, và trong suốt cả ngày ông nói gần như rất ít. Nhưng vào mỗi buổi tối, khi Charlie, đứa cháu trai yêu quý của ông, ở trong phòng, ông dường lại như trẻ lại một cách thần kỳ. Tất cả những mệt mỏi trong suốt cả ngày dài của ông dường như đều tan biến hết, và ông trở nên hăm hở và háo hức y như một cậu bé con. 

“Ôi, thật là một con người tuyệt vời, Ngài Willy Wonka ấy!” Ông Nội Joe thốt lên. “Ví dụ này, cháu có biết là chỉ một mình ông ấy đã sáng tạo ra hơn hai trăm loại sô cô la thỏi mới, mỗi loại lại có một hình dáng khác nhau, mỗi loại đều ngọt hơn, mềm mịn hơn và ngon hơn bất cứ thứ gì một nhà máy khác có thể làm ra không?”. 

“Hoàn toàn chính xác!” Bà Nội Josephine thốt lên. “Và sô cô la của ông ấy có mặt ở khắp nơi trên thế giới! Có phải thế không, Ông Nội Joe?” 

“Đúng vậy đấy em yêu, đúng vậy. Tất cả mọi vị vua và mọi vị tổng thống trên khắp thế giới đều đã từng nếm sô cô la của ông ấy. Nhưng những thỏi sô cô la không phải là thứ duy nhất ông ấy làm đâu! Không, không! Ngài Willy Wonka, ông ấy còn có những phát minh vô cùng tuyệt diệu nữa! Cháu có biết là ông ấy đã phát minh ra một phương pháp làm kem sô cô la để nó có thể tự giữ lạnh đến hàng giờ đồng hồ mà không cần cho vào trong tủ lạnh không? Cháu thậm chí có thể để nó dưới nắng nóng trong suốt cả buổi sáng mà cũng không sợ nó sẽ tan!”. 

“Nhưng như thế là không thể!” Charlie thốt lên, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào ông nội mình. 

“Tất nhiên đó là chuyện không thể!” Ông Nội Joe nói. “Đấy là chuyện hoàn toàn vô lý! Thế mà Ngài Willy Wonka đã làm được đấy!” 

“Đúng vậy!” ba người kia cùng gật đầu đồng ý. “Ngài Wonka quả thực đã làm được!” 

“Và còn nữa,” Ông Nội Joe nói tiếp, cố nói thật chậm để Charlie bé bỏng không bỏ sót một từ nào, “Ngài Willy Wonka có thể làm ra những cái kẹo dẻo có vị như vị hoa violet, những cái kẹo caramen ngọt lịm mà cứ mười giây lại đổi màu một lần khi cháu mút, và còn những cái kẹo lông ngỗng vô cùng ngọt ngào sẽ tan chảy trong miệng ngay khi cháu chạm môi vào chúng. Ông ấy có thể làm ra những cái kẹo cao su sẽ không bao giờ nhạt mất vị; những viên kẹo thổi bóng có thể thổi ra được những quả bong bóng to đến vĩ đại trước khi cháu chọc vỡ nó bằng một cái kim rồi nuốt nó lại thật nhanh. Và, bằng những phương pháp bí mật nhất, ông ấy có thể làm ra những quả trứng chim nhỏ bé màu xanh biển với những chấm đen trên vỏ vô cùng đáng yêu, mà khi cháu bỏ một quả trứng đó vào miệng, nó sẽ nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại duy nhất một chú chim non nhỏ xíu bằng đường màu hồng trên lưỡi cháu.” 

Ông Nội Joe dừng lại, liếm nhẹ môi một cái. “Chà, chỉ nghĩ đến thôi mà ta cũng đã thấy thèm rồi.” 

“Cháu cũng thế.” Charlie nói. “Nhưng mà ông kể tiếp đi!” 

Trong lúc họ nói chuyện, ông bà Bucket - bố mẹ của Charlie - đã nhẹ nhàng bước vào phòng, và giờ cả hai đang đứng ngay cạnh cửa ra vào, yên lặng lắng nghe câu chuyện. 

“Kể cho cháu nó nghe về cái vị hoàng tử Ấn Độ điên khùng đó đi,” Bà Ngoại Josephine nói. “Charlie sẽ thích nghe lắm đấy.” 

“Em nói đến hoàng tử Pondicherry ấy hả?” Ông Nội Joe nói, và ông bắt đầu cười khùng khục trong họng. 

“Một anh chàng gàn dở!” Ông Ngoại George nói. 

“Nhưng lại vô cùng giàu có!” đến lượt Bà Ngoại Georgrina tiếp lời. 

“Anh ta đã làm gì ạ?” Charlie háo hức hỏi. 

“Nghe kỹ đây,” Ông Nội Joe nói. “Để ta kể cho cháu nghe.”

16 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Cậu phải nói rõ là câu chuyện này hay

      Xóa
  2. tớ đọc xong mà tớ mỏi hết cả miệng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  3. Kimochi qus đi mlem :))))

    Trả lờiXóa
  4. Just will thin with you nice !

    Trả lờiXóa
  5. tui xem sẽ oh ye

    nó giúp tui thăng hoa cao lớn hơn khi tui xem wil thin :)

    Trả lờiXóa
  6. tớ rất thích câu truyện này nhưng hơi mỏi mồm

    Trả lờiXóa
  7. :):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):)):):)

    Trả lờiXóa