Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Sinh nhật Charlie


“Chúc mừng sinh nhật!” bốn người già cùng reo lên khi Charlie vào phòng họ sáng sớm hôm sau. 

Charlie cười, hơi có chút gượng gạo, rồi ngồi ghé vào cuối chiếc giường. Cậu bé đang cầm trên tay món quà sinh nhật duy nhất của mình, một thanh SÔ CÔ LA KEM BƠ CỨNG HẢO HẠNG (1) của hãng bánh kẹo Wonka. 

Bốn ông bà của Charlie, mỗi bên hai người, ngồi hẳn dậy, dựa mình vào những cái gối và nhìn thanh kẹo trên tay Charlie với những khuôn mặt háo hức. Ông bà Bucket - cha và mẹ của Charlie - cũng xuất hiện ở ngưỡng cửa, chăm chú quan sát cậu con trai. 

Căn phòng bỗng trở nên thật yên tĩnh. “Cũng không nên quá thất vọng, con yêu à, nếu không có tấm vé nào trong thanh sô cô la ấy. Mình không thể mong chờ nhiều may mắn đến thế đâu.” 

“Mẹ con nói đúng đấy.” Ông Bucket cũng nói. 

‘Dù sao thì,” Bà Nội Josephine nói, “cũng chỉ còn có ba Tấm Vé Vàng trên cả thế giới thôi mà.” 

“Phải nhớ là,” Bà Ngoại Georgrina nói, “dù có tấm vé hay không thì cháu vẫn còn có thanh sô cô la.” 

“Sô Cô La Kem Bơ Cứng Hảo Hạng đấy!” Ông Ngoại George kêu lên. “Cái đó là loại ngon nhất! Cháu sẽ thích mê cho mà xem!” 

“Vâng,” Charlie thì thầm. “Cháu biết mà.” 

“Cứ quên hết mấy tấm vé đó,” Ông Nội Joe nói, “và tận hưởng món quà tuyệt ngon của cháu đi, được chứ?” 

Tất cả họ đều biết, sẽ là thật nực cười nếu mong chờ một thanh kẹo rẻ tiền nhỏ xíu này có thể có tấm vé kỳ diệu bên trong, và họ đang cố gắng để giúp cho Charlie đỡ thất vọng bằng những cách nhẹ nhàng nhất mà họ có thể. Nhưng cũng có một điều nữa mà những người lớn này đều biết, đó là: dù cho nó có nhỏ, có mong manh đến thế nào đi chăng nữa; vẫn còn có một cơ hội cho Charlie. 

Phải, chắc chắn vẫn còn một cơ hội. 

Thanh sô cô la nhỏ bé này cũng có khả năng có một Tấm Vé Vàng bên trong như bất cứ thanh sô cô la Wonka nào khác trên thế giới. 

Và đó cũng là lý do tại sao sáu người lớn trong căn phòng - các ông bà và bố mẹ của Charlie - cũng háo hức, cũng căng thẳng chờ đợi chẳng kém gì Charlie, dù cho tất cả họ đều giả vờ là đang rất bình tĩnh. 

“Cháu nên bóc nó ngay đi, nếu không cháu sẽ muộn học đấy.” Ông Nội Joe nói. 

“Cháu nên làm nhanh cho xong đi.” Ông Ngoại George tiếp. 

“Bóc nó ra đi, cháu.” Bà Ngoại Georgrina nói. “Làm ơn bóc nó ngay đi, cháu đang làm bà căng thẳng đấy.” 

Rất từ từ, những ngón tay Charlie bắt đầu xé rách một góc của lớp giấy bọc. 

Cả bốn người già đều vươn người ra trước, nghển cổ chăm chú theo dõi. 

Bỗng bất ngờ, như kiểu cậu bé không thể chịu được sự hồi hộp lâu hơn nữa, Charlie xé thật nhanh lớp vỏ… và có thứ gì đấy rơi vào vạt áo cậu bé… một thanh sô cô la, được bọc trong một lớp kem bơ rất mịn màu nâu nhạt… 

Không có bất cứ Tấm Vé Vàng nào cả. 

“Rồi, thế là xong.” Ông Nội Joe vui vẻ nói. “Đúng như chúng ta đã dự liệu.” 

Charlie ngẩng lên nhìn. Cả bốn khuôn mặt nhăn nheo đều nhìn lại cậu bé chăm chú. Cậu bé cười với họ, một cách buồn bã, rồi cậu nhún vai và nhặt miếng sô cô la lên, đưa cho mẹ mình: 

“Đây, mẹ, mẹ cắn một miếng đi. Con muốn cả nhà chúng ta cùng thưởng thức nó.” 

“Không được, chắc chắn không được!” Bà Bucket kêu lên. 

Và những người khác cũng đều kêu lên: “Không! Không! Đó là phần của cháu, chúng ta đâu thể ăn được!” 

“Đi mà!” Charlie van nài, quay lại mời Ông Nội Joe. 

Nhưng cả ông và tất cả những người khác đều nhất quyết không nhận, dù chỉ là một miếng sô cô la. 

“Đến giờ đi học rồi, con yêu.” Bà Bucket nói nhẹ nhàng, một tay khoác lên tấm vai gầy guộc của Charlie. “Đi nào, nếu không con sẽ muộn học đấy!” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “Wonka’s Whipple-Scrumptious Fudgemallow Delight”. Cụm từ này có những từ khó xác định nghĩa chính xác như “Whipple-Scrumptious” hoặc “Fudgemallow”. Ở đây xin tạm dịch là: “Sô Cô La Kem Bơ Cứng Hảo Hạng”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét