Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Thêm hai Tấm Vé Vàng nữa được tìm thấy


Buổi tối hôm đó, tờ báo trên tay ông Bucket không chỉ thông báo về tấm vé thứ ba, mà còn cả về tấm vé thứ tư nữa. HAI TẤM VÉ VÀNG ĐÃ ĐƯỢC TÌM THẤY HÔM NAY, dòng tiêu đề in bự chảng trên mặt báo, CHỈ CÒN LẠI MỘT TẤM VÉ DUY NHẤT! 

“Được rồi,” Ông Nội Joe nói, khi cả gia đình quây quần trong căn phòng của mấy người già sau khi dùng xong bữa cuối. “Hãy nghe xem những ai đã tìm được chúng nào.” 

“Tấm vé thứ ba,” Ông Bucket đọc to, dí sát tờ báo vào tận mặt, bởi mắt ông đã kém mà ông lại không có tiền mua kính. “đã được tìm thấy bởi cô Violet Beauregarde. Đã có sẵn một đám đông náo nhiệt đang chen lấn trong căn nhà của gia đình Beauregarde khi đoàn phóng viên chúng tôi tìm tới đây phỏng vấn. Hàng chục cái máy ảnh đang bấm lách tách, những ánh đèn nháy đang chớp sáng liên hồi; và người ta chen chúc, xô đẩy, dẫm đạp lên nhau để được tới gần hơn chỗ cô bé nổi tiếng. Còn cô bé thì đang đứng trên một chiếc ghế giữa phòng khách, tay giơ cao Tấm Vé Vàng của mình và vẫy nó qua lại như kiểu người ta đang vẫy tắc xi. Cô bé nói rất nhanh và rất to với đám đông, nhưng thật không dễ để nghe ra cô bé ấy đang nói cái gì, bởi miệng cô cứ luôn vừa nói vừa nhai kẹo cao su lép nhép. 

“Cháu vốn chỉ thích nhai kẹo cao su,” cô bé nói, “nhưng khi cháu nghe về những tấm vé của Ngài Wonka, cháu đã tạm bỏ chúng và chuyển sang nhai sô cô la để tìm may mắn. Giờ thì tất nhiên cháu lại quay lại với kẹo cao su. Cháu rất thích kẹo cao su, cháu không thể làm gì mà thiếu nó được. Cháu nhai kẹo cao su trong suốt cả ngày, chỉ trừ những lúc phải ăn cơm, khi đó thì cháu tạm gỡ nó ra và dính vào sau tai để giữ. Cháu phải nói thật, nếu không có một miếng kẹo cao su trong mồm bất cứ lúc nào thì cháu không thể thấy thoải mái được, thật sự đấy. Mẹ cháu bảo “như thế thì không nữ tính chút nào”, lại còn “hai cái hàm răng mà cứ nhai lên nhai xuống suốt cả ngày như thế thì thật là xấu”, nhưng cháu không đồng ý. Mà xét cho cùng, bà ấy là ai mà đòi phê phán cháu chứ, cháu nói cho mọi người nghe, cái miệng của bả cũng hoạt động suốt cả ngày như cháu thôi, bởi vì không có phút nào trong ngày là bả không rầy la cháu cả.” 

“Violet!” Bà Beauregarde nói vọng ra từ một góc của căn phòng. Bà ta đang phải đứng trên một cái piano để tránh bị đám đông hỗn loạn ở dưới dẫm đạp lên. 

“Rồi, rồi, mẹ cứ đứng yên đó đi!” cô Beauregarde nói to. “Và giờ,” cô bé tiếp tục câu chuyện với cánh nhà báo. “chắc mọi người sẽ ngạc nhiên khi biết miếng kẹo mà cháu đang nhai đây, cháu đã nhai nó liên tục trong ba tháng nay rồi. Đấy là một kỷ lục, một kỷ lục thế giới! Nó đã phá vỡ kỷ lục trước đó của một người bạn thân của cháu, Cornelia Prinzmetel. Và cậu ấy mới tức điên làm sao! Miếng kẹo này bây giờ là tài sản quý giá nhất của cháu đấy. Vào ban đêm, cháu dính nó vào đầu giường, và tới sáng hôm sau nó lại tuyệt như mới - lúc đầu có thể hơi cứng, nhưng nó sẽ nhanh chóng mềm ra ngay sau khi nhai được một lúc. Trước khi cháu bắt đầu nhai cho kỷ lục thế giới, cháu vẫn thường thay kẹo cao su mỗi ngày. Cháu thay kẹo trong buồng thang máy trên đường từ nhà đến trường. Sao lại là thang máy á? Bởi vì cháu thích dán mẩu kẹo mình vừa nhai xong vào nút bấm chọn tầng của cái thang máy. Thế là người tiếp theo bước vào và ấn nút sẽ dính phải mẩu kẹo vừa ăn xong của cháu vào tay mình. Ha ha ha! Nhiều người còn chửi om sòm lên ấy chứ! Ha ha ha! Mà hiệu quả cao nhất là làm trò này với mấy bà đầm đeo găng tay hàng hiệu ấy. À vâng, cháu rất vui sướng khi được tới nhà máy của Ngài Wonka. Và theo cháu được biết thì ông ấy sẽ cung cấp đủ kẹo cao su cho cháu nhai suốt đời! Tuyệt cú mèo! Hoan hô!” 

“Thật là một con bé tệ hại!” Bà Nội Josephine nói. 

“Thật đáng khinh!” Bà Ngoại Georgrina nói. “Con bé sẽ chết sớm cho mà xem, cứ nhai kẹo cao su cho lắm đi, rồi đấy mọi người xem!” 

“Và ai đã tìm được tấm vé thứ tư vậy bố?” Charlie sốt sắng hỏi. 

“Rồi, để bố xem.” Ông Bucket lại dí sát mắt vào tờ báo một lần nữa. “À, đây rồi. Tấm Vé Vàng thứ tư,” ông đọc to, “được tìm thấy bởi một cậu bé tên Mike Teavee.” 

“Đảm bảo lại là một đứa hư hỏng nữa cho mà xem,” Bà Nội Josephine lẩm bẩm. 

“Để nghe đã nào, mẹ!” Bà Bucket nói. 

“Ngôi nhà của gia đình Teavee,” Ông Bucket đọc tiếp, “như tất cả những trường hợp khác, đã bị nhồi chặt những là người hiếu kỳ lẫn các phóng viên chen nhau đến để phỏng vấn cậu bé Mike. Nhưng nhân vật chính - cậu bé may mắn Mike Teavee - lại tỏ vẻ cực kỳ khó chịu với những cảnh náo nhiệt này. “Lũ ngốc các người không thấy là tôi đang xem tivi hay sao? Đừng có kéo đến đây làm phiền tôi nữa!” 

Cậu bé chín tuổi đó đang ngồi trước một cái tivi khổng lồ, mắt dán chặt vào màn hình theo dõi một bộ phim, nói về một đám găng-xtơ (1) dùng súng máy bắn một đám găng-xtơ khác. Chính Mike Teavee cũng có đến không ít hơn mười tám khẩu súng đồ chơi với đủ kích cỡ giắt xung quanh cạp quần; và cứ một lúc lại nhảy dựng lên, cầm súng khua khoắng và giả vờ bắn tán loạn ra khắp nơi. 

“Trật tự đi!”, cậu bé hét mỗi khi có ai đó định phỏng vấn cậu cái gì đó. “Không phải tôi đã bảo mấy người đừng có quấy rầy tôi xem phim rồi sao? Chương trình này là chương trình phim găng-xtơ hay nhất đấy! Ngày nào tôi cũng xem cho bằng hết tất cả chúng, cả những chương trình cũ từ ngày xưa mà người ta còn không có cảnh bắn súng nữa cơ. Họ thật là tuyệt, mấy tên găng-xtơ ấy! Nhất là những cảnh bắn sạch cả băng đạn vào người nhau, hay cảnh múa dao đâm chém nhau loang loáng, rồi cảnh đeo găng sắt (2) rồi đấm nhau tóe máu mắt máu mũi nữa chứ! Thế mới là phim chứ! Tuyệt vời!” 

‘Thôi, thôi, thế đủ rồi!” Bà Nội Josephine cắt ngang. “Tôi không muốn nghe tiếp mấy thứ này nữa.” 

“Tôi cũng thế.” Bà Ngoại Georgrina nói. “Chả lẽ tất cả trẻ em bây giờ đều hành xử như mấy đứa này hết sao?” 

“Tất nhiên là không rồi ạ.” Ông Bucket nói, mỉm cười với người mẹ già trên giường. “Tất nhiên cũng có vài đứa giống thế. Thực ra thì, khá nhiều đứa hành xử giống thế, nhưng không phải tất cả đâu ạ.” 

“Và giờ thì chỉ còn có một tấm vé duy nhất!” Ông Ngoại George nói. 

“Đúng vậy,” Bà Ngoại Georgrina đáp. “Và tôi cam đoan, cũng chắc chắn như việc tôi sẽ lại ăn súp bắp cải tối mai, tấm vé đó sẽ lại rơi vào tay một đứa ngỗ nghịch nào đấy hoàn toàn không xứng đáng cho mà xem!” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “gangster”. Những băng nhóm côn đồ, tội phạm ở Anh, Mỹ. 

Nguyên bản: “knuckleddusters”. Một thứ vũ khí bằng sắt, gồm 4 chiếc nhẫn nối dính vào nhau, trên đỉnh mỗi chiếc nhẫn có một gai nhọn. Khi dùng, kẻ sử dụng xỏ bốn ngón tay (trỏ, giữa, nhẫn, út) vào bốn chiếc nhẫn rồi nắm tay lại thành nắm đấm, khi đó những chiếc gai nhọn sẽ chĩa ra ngay trước các khớp ngón tay. Nếu lãnh một cú đấm của kẻ đang đeo một cái knuckleddusters thì có thể dễ dàng rách thịt, gãy xương ngay.

1 nhận xét: