Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Điều kỳ diệu


Charlie bước vào cửa tiệm và đặt đồng năm mươi xu lên quầy thanh toán. 

“Một SÔ CÔ LA KEM BƠ CỨNG HẢO HẠNG ạ.” cậu bé nói, nhớ đến thanh sô cô la ngon tuyệt vời mà cậu đã được ăn trong dịp sinh nhật vừa rồi. 

Người chủ tiệm đứng sau quầy hàng trông rất ư là béo tốt. Ông ta có một cặp môi dày, hai cái má phính ra mỡ và một cái cổ núc ních, ngắn cũn. Chỗ mỡ thừa ở xung quanh cổ ông phình ra qua cái cổ áo trông cứ như một cái phao bơi tí hon. Ông ấy với tay ra sau và nhặt một thanh sô cô la từ giỏ hàng, rồi đưa nó cho Charlie. Cậu bé cầm ngay lấy, lập tức bóc vỏ và tống ngay một miếng sô cô la thật lớn vào trong miệng. Rồi cậu cắn thêm một miếng nữa… rồi lại một miếng nữa… và ôi, cái cảm giác được cắn hẳn một miếng thực lớn, được tận hưởng cái vị ngọt ngào và thơm phức của sô cô la, của bơ, của kem và sữa đang nhảy múa trong miệng mình mới tuyệt làm sao! 

“Trông cháu có vẻ rất thèm nó đấy, cậu nhóc.” Người bán hàng cười vui vẻ. 

Charlie gật đầu, mồm vẫn còn lúng búng đầy món sô cô la kem bơ. 

Người bán hàng đặt tiền thừa của Charlie lên quầy thanh toán. “Ăn từ từ thôi, con trai.” ông nói. “Nếu cứ nuốt luôn mà không nhai như thế cháu sẽ bị đau bao tử đấy!” 

Nhưng Charlie vẫn cứ tiếp tục ngấu nghiến miếng sô cô la. Cậu bé không thể dừng lại được. Và chỉ trong vòng không đầy nửa phút, cả thanh sô cô la ngon lành đã trôi tuột xuống cuống họng cậu bé. Charlie gần như thở không ra hơi; nhưng lại có một cảm giác vô cùng tuyệt diệu, vô cùng hạnh phúc bừng lên trong cậu. Charlie với tay ra lấy chỗ tiền thừa. Chợt bàn tay cậu khựng lại. Đôi mắt cậu chăm chú nhìn xuống quầy thu ngân, nơi mấy đồng bạc của cậu đang nằm lấp lánh. Tất cả đều là những đồng bạc năm xu(1). Có đến chín đồng như thế tất cả. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nếu cậu tiêu thêm chỉ một đồng như thế nữa… 

“Cháu nghĩ…” cậu bé nói khẽ. “Cháu nghĩ… cháu sẽ lấy thêm một thanh sô cô la nữa. Vẫn loại đó đi ạ.” 

“Ừ, sao lại không chứ?” người bán hàng cười, lại ngả ra sau và nhón lấy một thanh SÔ CÔ LA KEM BƠ CỨNG HẢO HẠNG nữa từ trong giỏ hàng. Ông quay người trở lại và đặt nó lên trên quầy thanh toán. 

Charlie nhặt nó lên và xé bỏ lớp giấy… và bất ngờ… ngay bên dưới lớp giấy… một ánh vàng lấp lánh lóe lên. 

Tim Charlie dường như ngừng đập. 

“Đó là một Tấm Vé Vàng!” người bán hàng hét to, rồi nhảy cẫng lên vì vui sướng. “Cháu có một Tấm Vé Vàng! Cháu đã tìm ra Tấm Vé Vàng cuối cùng rồi! Trời ơi, cháu có tin nổi không? Này mọi người, mau đến đây xem, nhanh! Cậu bé này đã tìm thấy Tấm Vé Vàng cuối cùng của Ngài Wonka rồi! Đó! Đây này! Trong tay nó ấy!” 

Người bán hàng trông có vẻ sướng điên lên. “Ngay trong cửa hàng của tôi nữa chứ!” ông ấy hét. “Cậu bé ấy tìm thấy Tấm Vé ngay trong cửa hàng của tôi! Ai đó mau gọi mấy ông nhà báo đến đây nhanh! Cẩn thận đấy con trai! Đừng có xé mạnh quá! Thứ đó quý còn hơn cả báu vật đấy!” 

Chỉ mấy giây sau, đã có đến hơn hai chục người chen lấn xung quanh Charlie, và còn có thêm nhiều người nữa đang kéo nhau vào từ ngoài phố. Ai cũng muốn được nhìn tận mắt Tấm Vé Vàng và người tìm kiếm may mắn. 

“Đâu, nó đâu?” một người hét. “Này cháu bé, giơ cao nó lên cho tất cả mọi người cùng thấy nào!” 

“Kia, nó kia kìa!” Một người khác hét. “Trong tay thằng bé ấy! Có ánh vàng lấp lánh kia kìa!” 

“Làm thế nào mà cậu tìm ra được thế?” một thằng bé to béo hỏi lớn. “Ngày nào tôi cũng mua đến hơn hai chục thanh sô cô la, trong suốt mấy tuần nay rồi!” 

“Cứ thử nghĩ đến tất cả những thứ miễn phí mà cậu ta sẽ có mà xem,” một đứa bé khác không dấu nổi sự ghen tỵ. “Bánh và kẹo được cung cấp cho đến hết đời!” 

“Cậu ta sẽ cần đến chúng đấy, trông cậu ta cứ như một con tép gầy nhẳng ấy!” một cô bé nói, cười lớn. 

Charlie vẫn cứ đứng yên đó. Cậu bé thậm chí còn chưa bóc hết lớp giấy gói của thanh sô cô la. Cậu bé vẫn đứng nguyên một chỗ mà giữ chặt nó bằng cả hai tay mình, trong khi đám đông đang xô đẩy và hò hét xung quanh cậu. Cậu bé cảm thấy hơi chóng mặt. Có một cảm giác bay bổng rất đặc biệt đang xâm chiếm lấy cậu, và Charlie cảm thấy cứ như mình đang trôi nổi giữa không trung như một quả bóng bay. Chân cậu dường như cũng chẳng hề có cảm giác còn đang đứng trên mặt đất nữa, và cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thật rộn ràng, đâu đó ở sâu trong lồng ngực cậu. 

Đúng lúc đó, cậu nhận ra có một bàn tay ai đó đang khoác lên vai, và khi cậu ngẩng lên, cậu trông thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ngay cạnh mình. “Nghe này,” ông ấy thì thầm, “Chú sẽ mua lại nó, được chứ? Chú sẽ trả cho cháu năm mươi bảng. Thế nào? Và chú sẽ tặng cháu cả một cái xe đạp mới nữa, đồng ý không?” 

“Ông bị điên à?” Một người phụ nữ cũng đứng ngay gần đó kêu to. “Cô sẽ trả cho cháu hai trăm bảng! Hai trăm bảng cho tấm vé đó! Cháu muốn bán nó với hai trăm bảng, đúng không cháu yêu?” 

“Thế là đủ rồi đấy!” Người bán hàng béo tốt quát to, chen lấn để tới gần Charlie, và rồi giữ chặt lấy cậu bé bằng cả hai cánh tay. “Mấy người hãy để cho thằng bé yên đi! Này, mau tránh lối ra! Cho thằng bé đi qua nào!”. Và khi dẫn cậu ra tới cửa, người bán hàng thì thầm với Charlie, “Đừng có đưa tấm vé đó cho bất kỳ ai hết! Hãy mang thẳng nó về nhà, nhanh lên, nếu không cháu sẽ mất mất tấm vé đấy! Cứ chạy thẳng về nhà và đừng có dừng lại đấy, rõ chưa?” 

Charlie khẽ gật đầu. 

“Cháu biết không,” người bán hàng nói, rồi dừng lại và nhìn Charlie, mỉm cười, và nói tiếp. “Chú đã biết là cháu cần một phần thưởng như thế này. Và thật tuyệt là cháu đã có nó! Thật sự đấy! Chúc cháu may mắn nhé, chàng trai trẻ!” 

“Cám ơn chú.” Charlie nói, và quay đầu chạy ngay, chạy nhanh hết sức cậu có thể. Và khi cậu bé lướt ngang qua nhà máy của ngài Willy Wonka, Charlie quay đầu lại, nhìn thẳng vào cánh cổng nhà máy, và hét lớn: “Cháu sẽ được gặp ông! Cháu sẽ được gặp ông, sớm thôi!”. Và năm phút sau, cậu bé đã về tới nhà mình. 

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “five-penny pieces”. Giá một thanh SÔ CÔ LA KEM BƠ CỨNG HẢO HẠNG là 5 penny, vậy nên người bán hàng đã trả lại cho Charlie 45 penny (chín đồng xu 5 penny). Ở đây xin tạm dịch 1 penny là 1 xu.

1 nhận xét: