Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Phòng Sô Cô La


“Đây, là một căn phòng vô cùng quan trọng!” Ngài Wonka kêu lên, rút từ trong túi ra một xâu chìa khóa, tra một chiếc vào lỗ khóa trên cánh cửa. “Nơi đây là não bộ của cả nhà máy, là trái tim của cả toàn bộ công việc kinh doanh! Và cũng vô cùng tuyệt đẹp nữa! Tôi luôn rất nhất quyết là các căn phòng của tôi đều phải thật đẹp! Tôi không chịu được bất cứ sự xấu xí nào trong nhà máy của tôi! Hãy bước vào đi nào. Nhưng phải nhớ luôn cẩn thận, các bạn của tôi. Đừng có mê mải quá! Đừng có phấn khích quá! Hãy cứ thật bình tĩnh!” 

Ngài Wonka mở cánh cửa. Năm đứa trẻ và chín người lớn chen nhau tiến vào - và ôi, thật là một cảnh tượng vô cùng choáng ngợp đập vào mắt họ! 

Họ đang nhìn xuống một thung lũng vô cùng tươi đẹp. Những bãi cỏ xanh trải dài ở cả hai bên của thung lũng, và ở dưới đáy thung lũng, một dòng sông lớn màu nâu đang cuộn chảy. 

Hơn thế nữa, ngay nửa chừng dòng sông là một cái thác nước to kinh khủng - một vách đá dựng đứng mà theo đó, dòng sông cuộn chảy và buông xuống thành một tấm màn nước khổng lồ, sau đó lao thẳng xuống và bị cuốn vào một xoáy nước đang xoáy vô cùng dữ dội, làm bọt nước nâu văng lên tung tóe. 

Ngay bên dưới cái thác nước đó (và đây là cảnh tượng tuyệt diệu nhất trong tất cả) là một đống những chiếc ống nước bằng thủy tinh to khổng lồ, cắm thẳng xuống dòng sông từ nơi nào đó rất cao trên trần nhà. Chúng thực sự rất to, những cái ống nước ấy, và có ít nhất đến cả tá ống đang ở đó. Chúng đang hút thứ nước sông có màu nâu và hơi đặc như bùn và chở đi chỗ nào đấy có Chúa mới biết. Và bởi vì chúng được làm bằng thủy tinh, người ta có thể thấy rõ thứ chất lỏng màu nâu đang trôi và sủi bọt ùng ục bên trong chúng. Bên cạnh âm thanh ồn ào của thác nước, người ta còn có thể nghe thấy thứ tiếng sục-sục-sục liên tục từ những chiếc ống đang làm việc. 

Những thân cây và lùm bụi duyên dáng mọc dọc theo dòng sông - những cây liễu, cây tổng quán sủi (1), những bụi đỗ quyên (2) với đủ những bông hoa màu đỏ, màu hồng hay màu tím hoa cà (3); và trên những bãi cỏ, hàng trăm đóa hoa mao lương (4) dại màu vàng đang li ti đơm sắc. 

“Kia!” Ngài Wonka thốt lên, vừa nói vừa nhảy nhót, vừa chỉ chiếc ba-toong đầu bịt vàng của mình về phía dòng sông. “Tất cả đều là sô cô la! Mỗi một giọt nước đang chảy trong dòng sông đó đều là sô cô la nóng chảy loại hảo hạng, với chất lượng tuyệt hảo nhất! Có đủ sô cô la trong này để đổ đầy tất cả các bồn tắm trên khắp cả đất nước! Và tất cả các bể bơi luôn! Nghe có tuyệt không? Và mau nhìn những cái ống kia của tôi mà xem! Chúng hút sô cô la nóng lên và chuyển tới bất cứ căn phòng nào trong nhà máy cần tới sô cô la! Hàng triệu ga-lông một giờ đấy, mấy người bạn nhỏ ạ! Hàng triệu triệu ga-lông sô cô la mỗi giờ đấy!” 

Cả đám trẻ và cha mẹ chúng đều sửng sốt đến mức chết lặng đi. Họ bị choáng ngợp, bị lóa mắt bởi cảnh vật đến nỗi bất ngờ trở nên bối rối, hoang mang và ngơ ngác. Tất cả chỉ sững sờ đứng lặng đó mà không nói nên lời, còn đôi mắt thì mở ra thực là lớn, như vẫn chưa thể tin được tất cả chuyện này. 

“Cái thác nước là thứ quan trọng nhất!” Ngài Wonka nói tiếp. “Chính nó làm nhiệm vụ trộn sô cô la! Nó quấy sô cô la, rồi đập và nghiền mịn chúng. Nó làm cho sô cô la mềm và mịn hơn rất nhiều! Không có bất cứ nhà máy sô cô la nào khác trên thế giới này trộn sô cô la bằng thác nước hết! Nhưng đấy là cách duy nhất để có thể tạo ra mùi vị sô cô la hảo hạng! Cách duy nhất! Và mọi người có thích những cái cây của tôi không?” Ông ấy reo lên, chỉ vào chúng bằng cây ba-toong của mình. “Và còn những bụi cây xanh mượt kia nữa? Các bạn thấy chúng có đẹp không? Tôi đã nói ngay từ đầu là tôi cực kỳ ghét những gì xấu xí! Và tất nhiên là chúng đều có thể ăn được! Mỗi thứ được làm từ một loại nguyên liệu khác nhau, và tất cả đều tuyệt ngon! Và các bạn có thích những bãi cỏ này không? Cả những bông hoa mao lương vàng này nữa? Cái thảm cỏ mà các bạn đang đứng đó, mấy người bạn yêu quý của tôi, hoàn toàn được làm từ một loại đường rất mềm, ngọt và thơm mà tôi vừa mới phát minh ra! Hãy ngắt một lá cỏ ăn thử đi! Cứ ăn thử mà xem, tôi đảm bảo là nó ngon tuyệt!” 

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cúi xuống và hái cho mình mỗi người một nhúm cỏ - tất cả, trừ Augustus Gloop, nó dứt cả một nắm đầy cỏ. 

Và Violet Beauregarde, trước khi nếm thử nhúm cỏ của mình, đã cẩn thận lấy miếng kẹo cao su kỷ-lục-thế-giới của mình ra khỏi miệng và dính nó vào sau tai. 

“Nó mới tuyệt làm sao!” Charlie thì thầm. “Vị của nó thật là tuyệt, phải không ông?” 

“Cỏ mà ngon thế này thì ông có thể ăn hết cả một cánh đồng ấy!” Ông Nội Joe nói, mỉm cười sung sướng. “Ông có thể đi bằng cả bốn chân như một con bò và gặm cho bằng sạch từng ngọn cỏ mọc ở đây!” 

“Thử một đóa hoa mao lương vàng xem!” Ngài Wonka reo lên. “Món đó thậm chí còn ngon hơn nữa!” 

Bỗng nhiên, cả căn phòng tràn ngập trong những tiếng hét cực kỳ phấn khích. Những tiếng hét đó đến từ Veruca Salt, cô bé đang giơ tay chỉ về phía bên kia bờ sông một cách đầy kích động. “Nhìn xem! Đằng kia kìa!” cô bé hét. “Thứ gì kia? Nó đang chuyển động kìa! Nó đang bước đi! Một người lùn! Một chú lùn! Kia kìa, bên dưới thác nước ấy!” 

Tất cả những người khác cùng ngừng hái hoa mao lương vàng và nhìn chăm chú về phía bên kia sông. 

“Đúng rồi kìa ông!” Charlie kêu lên. “Đó là một người lùn! Ông có thấy anh ấy không?” 

“Có, ông thấy rồi, Charlie” Ông Nội Joe nói một cách phấn khích. 

Và lúc này thì tất cả mọi người cùng hét: 

“Có hai người kìa!” 

“Trời đất ơi, kia kìa!” 

“Có hơn hai người chứ! Có một, hai, ba, bốn, năm người lận!” 

“Họ đang làm cái gì thế?” 

“Họ từ đâu chui ra thế?” 

“Mấy kẻ đó là ai?” 

Cả bọn trẻ con và những ông bố bà mẹ đều chạy ngay về phía bờ sông để nhìn cho rõ. 

“Trông họ mới lạ chưa kìa!” 

“Còn thấp hơn cả đầu gối tôi ấy chứ!” 

“Nhìn cái mớ tóc dài kỳ cục đó xem!” 

Những người lùn - không lớn hơn mấy chú gấu bông - đã dừng công việc mà họ đang làm, và bây giờ họ cũng nhìn chăm chú lại về phía bên kia sông. Một trong số họ chỉ tay về phía đám trẻ, rồi thì thầm điều gì đó với những người còn lại, và rồi cả năm người bọn họ cùng bò lăn ra mà cười. 

“Họ không thể là người thật được!” Charlie nói. 

“Tất nhiên họ là người thật rồi!” Ngài Wonka đáp. “Đó là những người Oompa-Loompa (5).” 

___________________________________________ 

Chú thích: 

  • Nguyên bản: “alder”: một loại cây gỗ giống kiểu cây bulo, mọc chủ yếu ở các nước ôn đới, ưa thích đất ẩm ướt. 

  • Nguyên bản: “rhododendron”: một loài cây bụi ra hoa màu đỏ, màu tím, màu hồng và màu trắng. 

  • Nguyên bản: “mauve”: tên một màu pha giữa tím và hồng. 

  • Nguyên bản: “buttercup”: một loài cây dại nhỏ, với những bông hoa màu vàng tươi có hình như cái chén (tên của loài hoa này trong tiếng Anh có nghĩa là “cái chén bơ”) 

  • Đọc là “Um-pa Lum-pa”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét