Ngay ngày hôm sau, Tấm Vé Vàng đầu tiên đã được tìm thấy. Kẻ may mắn đã tìm thấy nó là một cậu bé tên Augustus Gloop, và một cái ảnh to tướng của nó được in ngay trên trang nhất tờ báo buổi tối trên tay ông Bucket. Trong ảnh là một đứa bé khoảng chín tuổi, BỰ VÀ TRÒN KINH KHỦNG, cứ như kiểu nó vừa được ai đó bơm cho phồng lên bằng một cái bơm bóng vĩ đại. Những miếng mỡ thừa ngồn ngộn phòi ra, chảy xệ ở khắp nơi trên cơ thể nó. Cái mặt nó thì như là một miếng bột nhồi to bự chảng, với hai cái vạch con con làm thành hai con mắt, lúc nào cũng hau háu nhìn thế giới. Thị trấn nơi Augustus Gloop sống, theo lời tờ báo, đã ngập tràn trong hạnh phúc và vui sướng bởi người anh hùng nhỏ của họ. Tất cả các cửa sổ đều treo cờ, tất cả mọi trường học đều cho học sinh nghỉ lễ, và thậm chí người ta còn tổ chức cả một buổi diễu hành để vinh danh người anh hùng nhỏ của cả thị trấn.
“Tôi đã luôn luôn biết Augustus sẽ tìm ra được Tấm Vé Vàng.” Người mẹ trả lời phỏng vấn. “Thằng bé ăn nhiều sô cô la hàng ngày đến nỗi không thể không tìm ra một tấm vé. Ăn uống là sở thích của nó mà. Đấy là tất cả những gì nó thấy hứng thú. Nhưng thế vẫn còn tốt hơn là để nó đi chơi bời đàn đúm với những đứa hư hỏng, phải vậy không? Và như tôi vẫn luôn nói, nó chỉ ăn thế vì cơ thể nó cần dưỡng chất, thế thôi. Thì cũng đều là vi ta min cả mà. Sẽ thật tuyệt làm sao khi cháu nó được đến thăm nhà máy của Ngài Wonka! Hai chúng tôi thực hết sức tự hào!”
“Bà ta làm tôi thấy phát ghê!” Bà Nội Josephine nói.
“Còn thằng con thì làm tôi thấy muốn ốm!” Bà Ngoại Georgrina nói.
“Chỉ còn lại có bốn Tấm Vé Vàng,” Ông Ngoại George nói. “Không biết chúng sẽ rơi vào tay ai đây nhỉ?”
Bây giờ thì cả đất nước, mà đúng hơn là cả thế giới, đều đang điên cuồng đổ xô đi mua sô cô la. Ở khắp mọi nơi, người ta bới tung tất cả những cửa hàng tạp hóa và những cửa tiệm bánh kẹo mong tìm cho ra được những tấm vé quý giá còn lại. Người lớn kéo nhau đi mua bánh kẹo còn nhiều hơn cả trẻ con; người ta có thể dễ dàng thấy những bà mẹ mua một lúc đến cả chục thanh sô cô la Wonka, rồi xé ngay tất cả những lớp giấy bọc, háo hức tìm xem có miếng giấy vàng nào bên dưới không. Trẻ con thì lôi hết lợn tiết kiệm của mình ra đập, rồi chạy thật nhanh đến những cửa hàng bánh kẹo với cả nắm tiền trong tay. Ở một thành phố nọ, một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm đã cướp của một nhà băng đến hàng trăm nghìn bảng, và ngay chiều hôm đó đã tiêu gần hết số tiền ấy vào những thanh sô cô la Wonka. Khi cảnh sát đột nhập vào nơi ở của hắn, người ta thấy hắn ngồi bệt trên sàn giữa hàng núi sô cô la, đang xé những lớp giấy bọc bằng một con dao dài. Ở tận nước Nga xa xôi, một người phụ nữ tên Charlotte Russe tuyên bố mình đã tìm ra được tấm vé thứ hai, nhưng hóa ra nó chỉ là đồ giả. Một nhà khoa học Anh nổi tiếng, giáo sư Foulbody, đã phát minh ra một chiếc máy có thể phát hiện ra ngay lập tức, mà không cần phải bóc vỏ, là có Tấm Vé Vàng ở trong một thanh sô cô la hay không. Cái máy có một cánh tay có thể ngay lập tức lao bắn ra và tóm chặt lấy bất cứ thứ gì có chỉ một chút xíu vàng bên trong nó, và vào lúc đó, chiếc máy dường như trở thành lời giải đáp cho mọi vấn đề. Nhưng thật không may, khi vị giáo sư đem chiếc máy của mình ra khoe với mọi người ở quầy bánh kẹo trong một siêu thị lớn, cánh tay máy đã bắn ra và tóm ngay lấy cái răng vàng của một quý bà đang đứng ngay gần đấy. Cái cảnh tượng đó thật không hay hớm gì, và cỗ máy ngay lập tức bị đám đông tức giận đập cho nát bét.
Bất ngờ một hôm, một ngày ngay trước sinh nhật của Charlie, người ta tuyên bố là đã tìm thấy Tấm Vé Vàng thứ hai. Lần này người may mắn là một cô bé tên Veruca Salt, sống với hai vị phụ huynh rất giàu có ở một thành phố rất xa. Lại một lần nữa, trên trang nhất tờ báo buổi tối của ông Bucket có in một tấm ảnh to bự chảng của người tìm được tấm vé. Cô bé đang ngồi giữa ông bố và bà mẹ giàu có của mình trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, tay giơ cao Tấm Vé Vàng, với một nụ cười rộng ngoác đến tận mang tai.
Ông bố của Veruca, Ông Salt, hào hứng thuật lại cho đám nhà báo cách Tấm Vé Vàng được tìm thấy. “Các anh thấy đấy,” ông ta nói, “ngay khi con gái bé bỏng của tôi nói nó nhất định phải có được một trong những Tấm Vé Vàng đó, tôi tới ngay thị trấn và và mua hết tất cả những thanh sô cô la Wonka mà tôi có thể thấy. Có đến hàng nghìn thanh ấy. Không, phải tới hàng trăm nghìn thanh! Rồi tôi cho chất chúng lên xe tải và chở thẳng đến nhà máy của tôi. Tôi kinh doanh đậu phộng, các anh biết đấy, và tôi có đến hàng trăm nữ công nhân làm việc trong nhà máy của mình, bóc vỏ đậu phộng để đem rang và tẩm gia vị. Đấy là tất cả những gì họ làm, ngồi một chỗ và bóc vỏ đậu phộng suốt cả ngày. Và tôi nói với họ: “Được rồi, các cô. Từ giờ hãy ngừng việc bóc vỏ đậu phộng, và tập trung vào bóc vỏ những thanh sô cô la này cho tôi!”. Và họ đã làm thế. Tất cả mọi công nhân trong nhà máy của tôi cùng lột vỏ những thanh sô cô la rất nhanh, và họ chăm chỉ làm suốt từ sáng sớm đến tối mịt.
“Nhưng ba ngày trôi qua mà vẫn chưa tìm thấy gì cả. Ôi, lúc đó thật tệ vô cùng! Veruca bé bỏng của tôi cứ ngày càng buồn bã hơn, và mỗi khi tôi về đến nhà, con bé lại hét lên: “Tấm Vé Vàng của con đâu? Con muốn Tấm Vé Vàng ngay bây giờ!”. Và con bé cứ nằm lăn ra sàn mà ăn vạ cả ngày, vừa đấm đá vừa gào thét rất kinh khủng. Tôi không bao giờ muốn thấy con gái bé bỏng của mình phải khổ sở như thế, nên tôi đã thề tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cho đến khi con bé có được thứ nó muốn thì thôi. Rồi bất ngờ, đến tối ngày thứ tư, một nữ công nhân trong nhà máy kêu lên: “Tôi tìm thấy rồi! Một Tấm Vé Vàng!”. Tôi nói: “Mau đưa cho tôi, mau lên!”. Rồi tôi lao ngay về nhà và trao nó cho Veruca bé bỏng của tôi, giờ con bé có thể cười rất vui vẻ, và cả nhà tôi lại hạnh phúc như trước.”
“Đứa này còn tệ hơn cả thằng bé béo ú lần trước.” Bà Nội Josephine nói.
“Cần phải có ai đó tét vào mông nó một cái.” Bà Ngoại Georgrina nói.
“Cháu nghĩ ông bố bạn ấy làm thế là không công bằng cho lắm, ông có thấy thế không ông?” Charlie thì thầm.
“Ông ấy đã nuông chiều con bé quá đáng,” Ông Nội Joe đáp. “Và cháu nhớ lời ta nhé, Charlie, không bao giờ là tốt khi cha mẹ nuông chiều con cái quá đáng như vậy cả.”
“Đi ngủ thôi nào, con yêu.” Mẹ Charlie nói. “Ngày mai là sinh nhật con rồi, đừng quên đấy, con phải dậy sớm để còn mở quà nữa chứ!”
“Một thanh sô cô la Wonka!” Charlie kêu lên. “Nó sẽ là một thanh sô cô la Wonka chứ ạ?”
“Tất nhiên rồi, con yêu.” Bà Bucket cười hiền dịu. “Tất nhiên rồi.”
“Ôi, sẽ tuyệt làm sao nếu con là người thứ ba tìm thấy Tấm Vé Vàng!”
“Khi cháu nhận được quà, hãy mang nó đến đây,” Ông Nội Joe nói. “Và tất cả chúng ta sẽ cùng chứng kiến cháu mở quà.”
mlem sô cô la ngon
Trả lờiXóa