Trong vòng hai tuần tiếp theo, thời tiết trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đầu tiên là những trận mưa tuyết. Chúng đến rất bất ngờ, vào một buổi sáng khi Charlie đang thay quần áo để tới trường. Đứng cạnh cửa sổ, cậu bé có thể thấy những bông tuyết trắng bay dạt theo gió, lặng lẽ rơi xuống từ một bầu trời xám xịt màu tro.
Đến tối hôm đó, tuyết đã đóng dày đến hơn một mét (1) xung quanh căn nhà, và ông Bucket đã buộc phải dùng đến cuốc và xẻng để tạo một lối đi từ cửa chính ra đến đường.
Sau tuyết thì đến những cơn gió bấc (2) lạnh lẽo thổi suốt từ ngày này sang ngày khác không dừng. Ôi, cái lạnh mới kinh khủng làm sao! Tất cả mọi thứ mà Charlie chạm vào đều có vẻ như được làm bằng băng, và cứ mỗi lần bước chân ra khỏi cửa, những cơn gió lạnh lại như những lưỡi dao cứa lên má cậu bé.
Kể cả ở trong nhà cũng không có gì khá hơn, khi mà những cơn gió sắc lạnh cứ ùa vào trong qua những khe cửa, và dường như không có nơi nào để có thể chạy thoát khỏi chúng. Bốn người già chỉ còn cách nằm im, túm tụm lại với nhau trên chiếc giường cũ kỹ và cố gắng bằng mọi cách để đuổi cái lạnh ra khỏi thân thể già nua của mình. Sự hào hứng về những Tấm Vé Vàng đã nhanh chóng trôi vào dĩ vãng. Không một thành viên nào trong gia đình có thể nghĩ về gì khác hơn hai vấn đề cực kỳ quan trọng lúc này; đó là làm sao để giữ ấm, và làm sao để kiếm được đủ thức ăn.
Có một điều rất khó chịu mà những ngày thời tiết lạnh đem đến, đó là lúc nào người ta cũng có cảm giác thèm ăn. Chúng ta thèm những nồi thịt hầm bốc khói, thèm những đĩa bánh táo nướng thơm phưng phức và đủ thứ thức ăn ngon lành ấm nóng khác. Và bởi vì hầu hết tất cả chúng ta đều may mắn hơn là mình nghĩ, chúng ta thường có đủ - hoặc gần đủ - những gì chúng ta thấy thèm. Nhưng Charlie Bucket thì chưa bao giờ có được thứ cậu muốn, đơn giản vì bố mẹ cậu không thể xoay sở đâu cho ra tiền; và những cơn gió mùa đông cứ càng ngày càng lạnh, còn cơn đói của Charlie thì cứ càng ngày càng trở nên dữ dội và ghê gớm hơn trước. Cả hai thanh sô cô la, một thanh từ hôm sinh nhật và một thanh do Ông Nội Joe mua thêm, đều đã bị nuốt hết từ bao giờ rồi; tất cả mà cậu bé có lúc này chỉ là ba bữa với một chút xíu bắp cải mỗi ngày mà thôi.
Và rồi bất ngờ, những bữa ăn đó thậm chí còn bị cắt giảm đi thêm nữa.
Nguyên do của việc này là nhà máy sản xuất kem đánh răng, nơi Ông Bucket làm việc, bất ngờ bị thua lỗ thảm hại và phải đóng cửa, ngừng sản xuất. Ông Bucket đã nhanh chóng đi tìm kiếm một công việc khác, nhưng chẳng có chút may mắn nào. Cuối cùng, cách duy nhất để ông có thể kiếm được chút ít tiền trang trải, đó là đi xúc dọn tuyết thuê trên những con phố lớn trong thị trấn. Nhưng lượng tiền kiếm được là quá ít, đến nỗi nó thậm chí còn không mua được một phần tư lượng thức ăn mà bảy con người cần. Tình thế trở nên vô cùng tuyệt vọng. Bữa sáng cho mỗi người bây giờ chỉ còn là một lát bánh mì duy nhất, còn bữa trưa thì may ra là một củ khoai tây luộc cắt đôi.
Rất từ từ, nhưng rất chắc chắn, cả gia đình đang bắt đầu trở nên thiếu ăn.
Mỗi ngày, khi Charlie bé bỏng nặng nề lê bước trên những lớp tuyết dày cộm để tới trường, cậu bé vẫn luôn luôn phải đi qua nhà máy sô cô la khổng lồ của Ngài Willy Wonka. Và mỗi ngày, cứ khi tới gần nơi đó, cậu bé lại nghếch cao mũi lên và hít hà cái mùi hương sô cô la ngọt ngào, tuyệt diệu đang ngập tràn xung quanh mình. Đôi lúc, cậu bé còn đứng lặng hàng phút trước cổng nhà máy, hít những hơi thật sâu hương sô cô la, cứ như là cậu bé đang cố ăn ngấu nghiến thứ hương thơm ngọt ngào đó vậy.
“Thằng bé đó,” Ông Nội Joe nói, thò đầu ra từ chiếc chăn vào một buổi sáng lạnh lẽo. “Thằng bé đó phải được ăn nhiều hơn nữa! Bọn già chúng mình thì không sao, nhưng nó thì còn là một cậu bé đang lớn! Nó không thể cứ tiếp tục chết đói như thế này được. Trông thằng bé bây giờ cứ như một bộ xương ấy!”
“Nhưng chúng ta biết làm thế nào được cơ chứ?” Bà Nội Josephine than vãn. “Bất cứ ai cho thêm đồ ăn nó cũng không chịu nhận. Bữa sáng nay tôi nghe thấy mẹ nó cố lùa thêm một miếng bánh mì vào đĩa cho nó, nhưng nó nhất quyết không động đến. Thằng bé cứ khăng khăng bắt mẹ nó phải lấy lại miếng bánh.”
“Nó là một đứa trẻ hiếu thuận,” Ông Ngoại George nói. “Một đứa trẻ ngoan thì đáng ra phải được sống tốt hơn thế này.”
Cái thứ thời tiết lạnh lẽo này vẫn cứ kéo dài trong suốt nhiều tuần sau đó.
Và cứ mỗi ngày, Charlie tội nghiệp lại gầy hơn đi một chút. Da cậu trở nên trắng bệch, nhợt nhạt đến đáng sợ. Khuôn mặt cậu thì tóp hẳn đi, hai má hõm sâu đến nỗi có thể thấy rõ cả xương quai hàm bên dưới. Không ai biết liệu cậu bé có thể chịu đựng được như thế trong bao lâu trước khi bị bệnh tật đánh gục.
Và giờ, rất bình tĩnh, và bằng cái sự khôn ngoan thường hay đến với những đứa trẻ đã sớm phải đương đầu với khó khăn, Charlie bắt đầu học cách thay đổi từng chút một những thói quen của mình mỗi ngày, để có thể tiết kiệm sức lực. Vào buổi sáng, cậu đi học sớm hơn mười phút, nhờ thế cậu có thể đi bộ từ từ đến trường mà không phải chạy. Cậu ngồi yên tại chỗ trong lớp ngay cả trong giờ ra chơi, khi những đứa trẻ khác chơi đuổi bắt, ném bóng tuyết và vật nhau ngoài sân trường. Tất cả mọi việc cậu phải làm bây giờ, cậu đều cố ý làm thật chậm, thật cẩn thận để tránh bị kiệt sức.
Rồi vào một buổi chiều nọ, trên đường trở về nhà, với những cơn gió lạnh rát quất vào mặt và một cái dạ dày đang quặn lên vì đói hơn bao giờ hết, Charlie chợt bắt gặp một thứ gì đó ánh bạc trong một cái máng nước giữa một đống tuyết. Cậu bé dừng lại bên vệ đường và cúi xuống để nhìn cho thật kỹ. Một phần của nó đã bị chôn chặt trong tuyết, nhưng chỉ cần nhìn một cái là cậu bé biết ngay.
Đó là một đồng bạc năm mươi xu (3)!
Charlie nhanh chóng ngó ra xung quanh.
Có phải ai đó vừa đánh rơi nó không?
Không - không thể thế được, cứ trông cái cách nó bị vùi chặt trong tuyết thì biết.
Có vài người bước ngang qua chỗ Charlie, với những cái cổ áo dựng cao lên che kín cả nửa khuôn mặt và những đôi chân cố bước thật nhanh trên nền tuyết trắng. Không ai trong số họ có vẻ đang kiếm đồ đánh rơi cả, và cũng không một ai trong số họ nhận ra có một cậu bé đang lúi húi bên một cái máng nước cũ kỹ.
Vậy thì nó là của cậu rồi phải không, đồng năm mươi xu này này?
Cậu có thể lấy nó được chứ?
Rất cẩn thận, Charlie từ từ rút đồng năm mươi xu ra khỏi cái máng nước. Nó vừa ướt vừa bẩn, nhưng vẫn là một đồng tiền hoàn hảo.
NHỮNG NĂM MƯƠI XU LẬN!
Cậu bé tội nghiệp giữ chặt nó giữa những ngón tay đang còn run lên vì lạnh, rồi lặng lẽ nhìn nó. Chỗ tiền này với cậu có nghĩa - một ý nghĩa duy nhất, vào ngay lúc này - là… THỨC ĂN.
Cơ thể Charlie tự động đứng lên, và ngay lập tức lao thẳng tới cửa hàng ở gần đó nhất - nó chỉ cách chỗ cậu đứng có hơn chục bước chân. Đó là một quầy bán báo và một tiệm tạp hóa nhỏ, loại cửa hàng có bán gần như tất cả mọi thứ, kể cả bánh, kẹo và sô cô la. Và cậu bé sẽ… Charlie thầm suy nghĩ thật nhanh trong đầu… cậu sẽ mua ngay một thanh sô cô la hảo hạng và ăn nó cho bằng hết, từng miếng một, ngay lập tức… và rồi chỗ tiền thừa còn lại, cậu sẽ chạy thẳng về nhà và đưa ngay cho mẹ mình.
___________________________________________
Chú thích:
Nguyên bản: “it lay four feet deep around the tiny house” (Tạm dịch: “tuyết rơi dày, sâu đến 4 feet xung quanh căn nhà nhỏ bé”). “Foot” (số nhiều đọc là “feet”) là một đơn vị đo lường độ dài được dùng phổ biến ở Mỹ và Anh. 1 foot bằng 0,3048 mét; tức là 4 feet sẽ bằng khoảng 1,2 mét.
Nguyên bản: “a freezing gale”, một cơn gió vô cùng mạnh và vô cùng lạnh.
Nguyên bản: “a fifty-pence piece”. “Penny” (số nhiều đọc là “pence”) là một đơn vị tiền tệ của Anh, 100 penny bằng 1 bảng Anh. Ở đây Charlie nhặt được là một đồng xu trị giá 50 penny, tức là nửa bảng Anh vậy. Nên nhớ là giá một thanh SÔ CÔ LA KEM BƠ CỨNG HẢO HẠNG, như thanh mà Charlie vẫn được nhận trong ngày sinh nhật của mình hàng năm, giá chỉ có 5 penny.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét