“Thứ kẹo cao su này,” Ngài Wonka nói, “là phát minh mới nhất, tuyệt vời nhất và kỳ diệu nhất của tôi! Một bữa ăn bằng kẹo cao su! Nó…nó…nó… Nó là cả ba bữa ăn, ba bữa ăn một ngày trong chỉ một thanh kẹo tí hon!”
“Làm gì có chuyện vô lý đó chứ?” Một người cha nói.
“Quý ngài đáng mến của tôi!” Ngài Wonka kêu lên. “khi loại kẹo này bắt đầu được bán ra, nó sẽ làm thay đổi tất cả mọi thứ! Đó sẽ là lúc kết thúc cho tất cả các thể loại bếp núc trong mọi gia đình! Sẽ không ai còn phải đi chợ nữa! Không còn phải khệ nệ xách nách thịt thà cá mú mỗi sáng nữa! Không còn cần dao nĩa! Không còn cần chén bát! Không cần rửa chén, không cần dọn dẹp, và cũng không cần đổ rác nữa! Tất cả mọi thứ chúng ta cần cho cả ba bữa ăn sẽ chỉ còn là một thanh kẹo cao su của Ngài Wonka mà thôi! Tất cả; bữa sáng, bữa trưa và bữa tối! Miếng kẹo mà tôi vừa mới làm ra đây là súp cà chua, thịt bò nướng và bánh việt quất (1) xanh; nhưng bạn cũng có thể làm ra đủ thứ hương vị món ăn khác mà bạn muốn! Không có giới hạn nào cả!”
“Ý ngài là sao? Sao nó lại là súp cà chua, thịt bò nướng và bánh việt quất được?”
“Nếu cháu nhai nó,” Ngài Wonka nói, “thì chúng sẽ chính xác là những gì cháu có thể nếm được trong miệng mình! Nó vô cùng là tuyệt diệu! Cháu thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được thức ăn đang trôi xuống họng và rơi xuống tận dạ dày mình nữa! Và vị của chúng thì ngon tuyệt! Và ăn xong thì cháu sẽ thấy no căng! Vô cùng là thỏa mãn! Vô cùng là tuyệt vời!”
“Đấy là chuyện hoàn toàn không thể!” Veruca Salt nói.
“Cứ miễn nó là kẹo cao su,” cô bé Violet Beauregarde kêu lên, “cứ miễn nó là một miếng kẹo mà cháu có thể nhai được, thì nó sẽ là của cháu!”. Và cô bé ngay lập tức nhả ra miếng kẹo kỷ-lục-thế-giới của mình và dán nó vào sau tai trái. “Đưa cháu nào, Ngài Wonka!” cô bé nói. “Đưa cháu miếng kẹo đây và chúng ta sẽ xem xem nó có hoạt động thật không!”
“Nào Violet,” Bà Beauregarde, mẹ cô bé nói. “con đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc nữa.”
“Con muốn miếng kẹo đó!” cô bé ngang bướng đáp. “Có gì mà ngu ngốc chứ?”
“Ta nghĩ cháu không nên đụng đến nó thì tốt hơn,” Ngài Wonka nhẹ nhàng nói. “Cháu biết đấy, nó vẫn chưa thực sự hoàn thiện cho lắm. Vẫn còn một hay hai thứ vẫn cần được điều chỉnh lại…”
“Ôi, thôi nào!” Violet nói, rồi bất ngờ cô bé lao ra chụp ngay lấy thanh kẹo và bỏ tọt nó vào mồm. Ngay lập tức, cô bé nhai nó ngấu nghiến bằng hai hàm răng to tướng như những cái kìm của mình.
“Đừng!” Ngài Wonka kêu lên.
“Tuyệt hảo!” Violet thốt lên. “Là súp cà chua! Rất nóng sốt và thơm ngon kinh khủng! Có thể cảm thấy rõ nó đang trôi xuống họng nữa!”
“Dừng lại đi!” Ngài Wonka nói, “Thanh kẹo đó chưa hoàn thiện đâu! Đừng nhai nữa!”
“Thế này mà còn chưa hoàn thiện gì chứ!” cô bé Violet nói. “Nó đang hoạt động tốt đến hoàn hảo! Ôi, món súp này mới ngon làm sao!”
“Mau nhổ ra đi!” Ngài Wonka kêu lên.
“Ôi, nó đang thay đổi này!” Violet nói, vừa nhai vừa cười toe toét. “Món thứ hai đang đến! Là thịt bò nướng! Rất là mềm, mịn và mọng nước! Ôi mới ngon làm sao! Cả món khoai tây nướng này cũng ngon nữa! Bên ngoài thì giòn tan còn bên trong thì chứa toàn bơ! Ngon tuyệt!”
“Thú vị thật đấy, Violet.” Bà Beauregarde nói. “Con đúng là có vị giác thật tinh tế!”
“Cứ nhai tiếp đi con!” Ông Beauregarde nói. “Tiếp tục nhai đi! Đây thật là một ngày tuyệt vời cho gia đình nhà Beauregarde! Con gái của chúng ta sẽ là người đầu tiên trên thế giới được thưởng thức một bữa ăn bằng kẹo cao su!”
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát Violet Beauregarde tiếp tục nhai miếng kẹo cao su. Charlie chăm chăm nhìn cách cặp môi như làm bằng cao su của cô bé cứ hết đóng vào rồi lại mở ra theo nhịp nhai, còn Ông Nội Joe đứng ngay cạnh cậu thì đứng há hốc mồm ra nhìn cô bé. Ngài Wonka thì cứ khua khoắng tay chân và kêu lên, “Không, không, không! Miếng kẹo đó chưa ăn được! Nó chưa được làm xong đâu! Mau nhổ ra đi!”
“Bánh việt quất xanh và kem tươi!” Violet thốt lên. “Nó đến rồi! Ôi mới tuyệt làm sao! Ngon tuyệt vời! Nó… nó đúng có cảm giác như đang nuốt bánh thật ấy! Đúng như là đang được nhai và nuốt cả một thìa đầy món bánh việt quất xanh tuyệt hảo nhất trên thế giới!”
“Lạy Chúa tôi, Violet!” Bà Beauregarde kêu lên. “Mũi con bị làm sao vậy?”
“Ôi, mẹ yên lặng nào, để nguyên cho con ăn nốt đã!” Violet nói.
“Nó đang chuyển thành màu xanh!” Bà Beauregarde hét lên. “Mũi con đang biến thành màu xanh như quả việt quất ấy!”
“Mẹ con nói đúng đấy!” Ông Beauregarde cũng kêu lên. “Cả cái mũi con đã biến thành màu tím rồi!”
“Bố mẹ đang nói gì vậy?” Violet nói, miệng vẫn nhai tóp tép miếng kẹo cao su.
“Má con nữa!” bà Beauregarde hét lên. “Nó cũng đang chuyển thành màu xanh luôn! Cả cái cằm nữa! Khắp cả mặt con đang biến thành màu xanh!”
“Nhổ miếng kẹo đó ra ngay!” Ông Beauregarde ra lệnh.
“Lạy Chúa! Ai đó cứu con tôi với!” Bà Beauregarde hét lớn. “Cả người con bé biến sang xanh với tím hết rồi! Thậm chí cả tóc nó cũng đổi màu nữa! Violet, Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra với con tôi thế này?”
“Tôi đã bảo là nó chưa được hoàn thiện rồi mà.” Ngài Wonka thở dài, lắc lắc đầu ngao ngán.
“Ông nói lúc nào chứ hả?” Bà Beauregarde hét lên. “Mau nhìn con gái tôi mà xem!”
Tất cả mọi người đều nhìn cô bé Violet chăm chăm. Và quả mới là một cảnh tượng tượng kỳ lạ đến tồi tệ làm sao! Khuôn mặt cô bé, bàn tay, bàn chân, rồi cả cái cổ cô bé, tóm gọn lại là toàn bộ da thịt trên người cô bé, cũng như cả cái mớ tóc xoăn tít mù trên đầu cô bé nữa, tất cả đều đã chuyển sang một màu xanh tím tươi, hệt như màu của một trái việt quất xanh.
“Cứ đến đoạn món điểm tâm là y như rằng nó lại bị như thế.” Ngài Wonka thở dài ngao ngán. “Chính là tại cái món bánh việt quất xanh đấy. Nhưng chắc chắn sẽ có lúc tôi sửa được nó, mọi người cứ đợi mà xem.”
“Violet!” Bà Beauregarde thét lên. “Con đang bị phình to ra kìa!”
“Con thấy như muốn ốm ấy.” Violet nói.
“Con đang phình to lên đấy!” bà Beauregarde nhắc lại.
“Con thấy lạ quá!” Violet kêu lên.
“Cái đó thì bố không ngạc nhiên!” Ông Beauregarde kêu lên.
“Lạy Chúa tôi, con ơi!” Bà Beauregarde thét. “Con đang phình to ra như một quả bóng bay ấy!”
“Như một quả việt quất.” Ngài Wonka nói.
“Mau gọi bác sĩ đi!” Bà Beauregarde kêu lên.
“Ai đó lấy cái đinh ghim chọc cho nó xì ra đi!” Một ông bố nào đó nói.
“Cứu nó với!” Bà Beauregarde kêu thất thanh, vung vẩy hai cánh tay.
Nhưng giờ thì không cứu nổi cô bé nữa. Cả cơ thể cô bé cứ phình to và phình to lên nhanh đến nỗi chỉ trong vòng không đến một phút nó đã biến thành một quả bóng màu xanh to khổng lồ - mà chính xác hơn là một quả việt quất to khổng lồ - và tất cả những gì còn lại của cô bé Violet Beauregarde chỉ còn là một cặp chân và một cặp tay bé tí, thò ra ngoe nguẩy từ bốn góc trái việt quất, và một cái đầu nhỏ xíu còn hơi nhô được lên trên.
“Lần nào cũng bị thế hết.” Ngài Wonka ngao ngán. “Tôi đã thử nó đến hai mươi lần trong Phòng Thử Nghiệm với hai mươi anh chàng Oompa-Loompa, và tất cả họ khi ăn xong đều bị biến ra thành trái việt quất hết. Nó là thứ khó chịu nhất, tôi cũng không tài nào hiểu nổi tại sao nữa.”
“Nhưng tôi không muốn có một trái việt quất làm con gái đâu!” Bà Beauregarde hét lên. “Ông mau biến nó trở lại như cũ đi!”
Ngài Wonka búng tay một cái, và tức thì mười anh chàng Oompa-Loompa xuất hiện ngay bên cạnh ông.
“Lăn cô Beauregarde đây lên thuyền,” ông nói với họ, “và đưa cô bé tới Phòng Ép Nước ngay.”
“Phòng Ép Nước ư?” Bà Beauregarde kêu lên. “Họ sẽ làm gì con bé ở đó chứ?”
“Thì vắt nước nó,” Ngài Wonka đáp. “Chúng ta phải vắt cho bằng hết chỗ nước quả đó ra khỏi người cô bé ngay lập tức. Sau đó thì chúng ta chỉ còn cách đợi xem cô bé sẽ ra sao thôi. Nhưng cũng xin đừng lo lắng, thưa bà Beauregarde yêu quý. Chắc chắn chúng tôi sẽ cố bằng mọi cách để biến cô bé trở về như cũ. Tôi rất xin lỗi, thực sự xin lỗi,…”
Lúc đó thì những người Oompa-Loompa đã bắt đầu lăn trái việt quất khổng lồ cánh cửa Phòng Phát Minh để lên con thuyền đang đậu trên dòng sông sô cô la, và ông bà Beauregarde vội vã đuổi theo họ. Tất cả những người còn lại, bao gồm cả Ông Nội Joe và Charlie, cùng đứng lặng nhìn bọn họ rời đi.
“Nghe kìa ông!” Charlie thì thầm. “Những người Oompa-Loompa ở ngoài chiếc thuyền đang bắt đầu hát kìa!”
Giọng hát, với hơn một trăm người Oompa-Loompa cùng hát một lúc, vang vọng rõ ràng trong khắp cả căn phòng:
“Bạn thân mến, tất cả chúng ta đều rất chắc chắn
Sẽ không có gì tệ hơn được điều này nữa đâu
Một kẻ vô công rồi nghề
suốt ngày chỉ biết nhai kẹo cao su
(mà cũng tệ không kém là những kẻ
chỉ biết ngồi ngoáy mũi suốt ngày đêm)
Vậy nên hãy tin lời chúng tôi nói
Nhai kẹo suốt ngày chẳng bao giờ là nên
Cái thói quen tồi tệ đó sẽ chỉ
Làm người ta chết sớm mà thôi
Có ai biết một người phụ nữ
Có tên là Bigelow không nhỉ?
Con người kinh khủng đó không thấy gì sai trái
Ở việc nhai kẹo, nhai kẹo suốt ngày đêm
Bà ta nhai khi đang trong bồn tắm
Bà ta nhai khi nhảy nhót giữa hộp đêm
Bà ta nhai trong nhà thờ và trên cả xe buýt
Nhai suốt ngày, việc đó thực sự rất lố lăng!
Và khi bà ta không tìm thấy những miếng kẹo
Bà ta sẵn sàng nhai cả những viên gạch men
Hay bất cứ gì trong tầm với của bả
Một đôi giầy, hay thậm chí là tai người đưa thư
Hay là quần áo lót của người khác
Và có một lần bả nhai cả mũi của người bạn trai!
Bả cứ nhai, cứ nhai, cho đến lúc
Cơ hàm lớn đến vĩ đại ra
Trên khuôn mặt bả, một cái cằm đó
Chòi hẳn ra như cán chiếc vi-ô-lông
Hàng năm trời, hàng năm trời bà ta nhai
Năm mươi cái kẹo một ngày, nhai, nhai, nhai
Cho đến cuối cùng, một đêm hè nóng nực
Bà Bigelow lên giường đi ngủ sớm
Nằm trên giường nửa giờ, bà đọc sách
Miệng vẫn nhai không mệt mỏi mãi không thôi
Cuối cùng bả bỏ miếng bã kẹo ra
Cất lên trên một cái khay đặc biệt
Và lên giường, và đi ngủ sớm
Bằng cách đếm cừu, đếm số cừu bay qua
Và giờ, mới kỳ lạ làm sao!
Dù bả đang ngủ, cái hàm vẫn cứ nhai nhai đều!
Nhai nhai nhai suốt cả đêm dài
Dù chẳng có thứ gì để mà nhai!
Cái đó, thế đấy, chính là vì thói quen
Một thói quen đáng ra phải bị bỏ từ rất lâu rồi!
Và âm thanh nghe mới ghê rợn làm sao,
Trong đêm vắng tiếng động nghe rất rõ
Cái cơ hàm mở ra, cháp-cháp-cháp!
Nhanh nữa và nhanh nữa, chóp-chóp-chóp!
Âm thanh kinh khủng cứ tiếp, tiếp, tiếp!
Cho đến cuối cùng cặp hàm quyết định
Mở ra một cái thật lớn, và khép lại thật nhanh
Và bằng một cú nhai tuyệt vời nhất trên trái đất
Bà già quái ác đã cắn lưỡi mình đứt làm hai!
Bà Bigelow, một bà già ngu ngốc
Đã phải để quãng đời còn lại của mình sống kiếp người câm
Và đó là lý do chúng tôi phải thật là cố gắng
để cứu chữa cho cô bé Beauregarde của chúng ta
để em ấy không chịu chung một số phận như thế
Cô bé vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa quá trễ!
Cứ miễn là cô bé sống sót nổi sau khi chúng tôi chữa xong
Mong là cổ có thể. Chúng tôi cũng không chắc nữa.”
Hay nhưng hơi dài cà
Trả lờiXóa