Vào buổi tối hôm sau, Ông Nội Joe kể tiếp câu truyện của mình:
“Cháu biết không, Charlie,” ông nói, “chỉ mới cách đây không lâu thôi, vẫn có có đến hàng nghìn người làm việc trong nhà máy Wonka. Rồi bất ngờ, đến một ngày, Ngài Wonka buộc phải yêu cầu từng người họ rời bỏ nhà máy, quay về nhà và không bao giờ trở lại nữa. Ông ấy đã quyết định sẽ đóng cửa nhà máy của mình mãi mãi.”
“Sao lại thế ạ?” Charlie kêu lên.
“Đó là vì có quá nhiều những tên gián điệp, cháu à.”
“Gián điệp ấy ạ?”
“Đúng thế. Tất cả những nhà sản xuất sô cô la khác, cháu biết đấy, đều bắt đầu ghen tức với Ngài Willy Wonka bởi tất cả những loại kẹo tuyệt vời mà ông ấy làm ra, nên họ đã ngấm ngầm gửi đi những tên gián điệp để lấy cắp cho được những công thức bí mật của ông ấy. Những kẻ này giả vờ xin vào làm trong nhà máy, và trong khi làm việc ở đó, mỗi kẻ trong chúng đã tìm được chính xác cách làm ra một loại sản phẩm của ngài Willy Wonka.”
“Và sau đó chúng đã quay lại nhà máy của mình và kể lại cách làm đó cho những người khác?”
“Chắc chắn là chúng đã làm thế,” Ông Nội Joe khẳng định. “bởi chỉ không lâu sau đó, nhà máy Fickelgruber bắt đầu bán ra những cái kem sẽ không bao giờ chảy, kể cả trong ngày nắng nóng nhất. Rồi đến nhà máy Prodnose tung ra loại kẹo cao su không bao giờ bị nhạt mất vị dù người ta có nhai nó trong bao lâu. Còn nhà máy Slugworth thì bắt đầu sản xuất những cái kẹo thổi bóng có thể thổi ra những quả bóng to vĩ đại cho đến khi người ta lấy kim chọc vỡ rồi lại nuốt lại. Rồi cứ thế, cứ thế. Đến mức Ngài Willy Wonka đã phải hét lên: “Thế này thì thật kinh khủng! Ta sẽ phá sản mất thôi! Ở đâu cũng có lũ gián điệp! Ta sẽ phải đóng cửa nhà máy!”
“Nhưng ông ấy đâu có làm thế, phải không ông?”
“Ô, có chứ, Ngài Wonka quả thực đã đóng cửa nhà máy của mình đấy. Ông ấy thông báo với các công nhân là mình rất tiếc, nhưng tất cả họ sẽ phải trở về nhà. Cánh cổng lớn bị khóa chặt và xiềng lại bằng xích sắt; cả nhà máy khổng lồ bỗng ngừng hoạt động và rơi vào sự tĩnh lặng hoang vu. Không còn khói trắng bốc ra từ những ống khói, không còn tiếng kêu vù vù từ những cỗ máy to lớn vọng ra từ bên trong, và không còn một thỏi kẹo hay một thanh sô cô la nào được làm ra nữa. Từ đó không còn có lấy một bóng người ra hay vào nhà máy, thậm chí cả chính Ngài Willy Wonka cũng không bao giờ thấy xuất hiện trở lại nữa.”
‘Nhiều tháng trôi qua,” Ông Nội Joe kể tiếp, “nhưng nhà máy vẫn đóng cửa im ỉm. Và tất cả mọi người đều nghĩ: “Thật tội nghiệp cho Ngài Wonka. Ông ấy tốt bụng vô cùng, lại còn làm ra biết bao nhiêu là thứ tuyệt diệu nữa chứ. Nhưng với ông ấy thế là xong hẳn rồi. Tất cả đã kết thúc rồi!”
“Rồi, một điều ngạc nhiên đến đáng kỳ lạ đã diễn ra. Sáng sớm một ngày nọ, từng cột khói mỏng lại bắt đầu bay ra từ đỉnh những cột ống khói trong nhà máy. Tất cả cư dân trong thị trấn đều dừng lại để nhìn, rồi họ hỏi nhau: “Gì đây?”; “Có người đã đốt lò nướng trở lại! Ngài Wonka đã mở cửa trở lại rồi!”. Họ chạy ào tới cổng nhà máy, chờ đợi cảnh hai cánh cổng lại mở ra thật lớn, và Ngài Wonka đứng ở ngay đó, đón chào những công nhân của mình quay trở lại làm việc.”
“Nhưng không! Hai cánh cổng vẫn bị khóa chặt và xiềng xích chắc chắn như mọi khi, và không thấy bóng dáng của Ngài Willy Wonka đâu cả.”
“Nhưng nhà máy vẫn đang làm việc kìa!” mọi người kêu lên. “Đấy, nghe mà xem! Có tiếng máy móc hoạt động đấy thôi! Còn cái mùi sô cô la chảy đang bay khắp nơi nữa chứ! Rõ ràng là nhà máy đã làm việc trở lại rồi mà!”
Ông Nội Joe ngả người về trước, chỉ ngón tay dài, xương xẩu của mình vào đầu gối Charlie, rồi ông nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Nhưng bí ẩn nhất trong chuyện này, Charlie ạ, là những cái bóng người in trên những ô kính cửa sổ của nhà máy. Khi đứng từ dưới phố, người ta có thể nhìn thấy những cái bóng đen nhỏ, di chuyển qua lại sau những khung cửa kính...”
“Bóng của ai hả ông?” Charlie vội vã cắt ngang.
“Đó cũng chính là điều mà ai cũng thắc mắc đấy.”
“Cái nhà máy đó tràn ngập công nhân!” mọi người kêu lên. “Nhưng chẳng có ai bước chân vào đó cả! Mà cũng chẳng có ai ra khỏi đó bao giờ luôn! Cánh cổng vẫn luôn luôn đóng và khóa chặt. Thật không thể tin được!”
“Nhưng có một điều chắc chắn,” Ông Nội Joe nói, “đấy là nhà máy đang hoạt động. Và nó vẫn đang hoạt động kể từ đó đến giờ luôn, cũng đã được mười năm rồi. Hơn thế nữa, càng ngày những viên kẹo và những thỏi sô cô la được sản xuất ra càng ngon, càng tuyệt vời hơn trước. Và tất nhiên là bây giờ Ngài Wonka đã sáng tạo thêm nhiều những loại kẹo kỳ diệu hơn nữa, mà cả Ngài Fickelgruber, Ngài Prodnose, Ngài Slugworth hay bất cứ ai trên thế giới này cũng không thể bắt chước được. Không có tên gián điệp nào có thể lọt được vào nhà máy để xem chúng được sản xuất ra như thế nào cả.”
“Nhưng ông à, Ngài Wonka ấy,” Charlie kêu lên, “Ông ấy dùng ai để làm tất cả những công việc trong nhà máy ạ?”
“Cái đó thì không có ai biết cả, Charlie à.”
“Nhưng như thế thì thật vô lý! Chẳng lẽ chưa có ai thử hỏi Ngài Wonka sao?”
“Không có ai có thể thấy ông ấy nữa, Charlie ạ. Ông ấy không bao giờ ra ngoài cả. Thứ duy nhất ra khỏi nhà máy đó là những viên kẹo và những thanh sô cô la. Chúng được băng chuyền đẩy qua một cánh cửa nhỏ đặc biệt ở trên tường, tất cả đều đã được đóng gói và ghi sẵn địa chỉ giao hàng; và tất cả chúng đều được xe thu phát của Bưu Điện thu lấy ngay.”
“Nhưng ông à, những người làm việc ở trong nhà máy Wonka là người như thế nào vậy?”
“Cháu yêu à,” Ông Nội Joe nói, “Đó là một trong những bí ẩn lớn nhất trong ngành sản xuất sô cô la. Người ta chỉ biết có duy nhất một điều về họ, đó là họ rất, rất nhỏ. Những cái bóng mờ mờ mà người ta có thể thấy sau những ô cửa sổ, đặc biệt là về đêm khi đèn nến bên trong đã được bật, là của những người rất thấp bé, có lẽ không cao hơn cả đầu gối của ta.”
“Không thể có loại người như thế được.” Charlie nói.
Vừa lúc đó, Ông Bucket, bố của Charlie, chạy vào phòng. Ông ấy vừa chạy về nhà từ nơi làm việc - nhà máy kem đánh răng - và ông đang vung vẩy trong tay một tờ báo buổi tối với vẻ mặt vô cùng háo hức. “Mọi người đã biết tin gì chưa?” ông gào lên. Ông Bucket giơ tờ báo lên thật cao, để mọi người có thể dễ dàng đọc được một dòng tiêu đề ghi rất to, nổi bật ở ngay trang nhất. Cái tiêu đề đó ghi là:
NHÀ MÁY SÔ CÔ LA WONKA SẼ MỞ CỬA
CHO MỘT SỐ ÍT NGƯỜI MAY MẮN!
CHO MỘT SỐ ÍT NGƯỜI MAY MẮN!
rất hay
Trả lờiXóaHay hơn khi tớ tưởng tượng trước khi đọc.
XóaHay nhưng hơi mỏi mồm
Trả lờiXóaSao khôngđọc trong đầu dốt
Xóahaha
XóaHay quá
Trả lờiXóaTức nhiên là hay rồi cậu mà đọc hết 20 chương thì siêu siêu siêu siê siêu hay
Trả lờiXóaToii có truyện này nì
Trả lờiXóa:):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):)):):):):):):):)::):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):)):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):):),),):
Trả lờiXóa