Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Xuôi dòng sông sô cô la


“Đi tiếp thôi nào mọi người!” Ngài Wonka nói. “Nhanh lên nào! Cùng theo tôi tới căn phòng tiếp theo thôi! Và xin đừng lo lắng đến Augustus Gloop! Cậu bé sẽ ra khỏi đó ngay thôi. Nào! Chúng ta sẽ phải đi tiếp cuộc hành trình bằng thuyền! Kia, nó đến kia rồi!” 

Một màn sương mù mờ mịt bỗng xuất hiện phủ kín dần cả mặt sông, và rồi từ màn sương đó, từ từ tiến ra một chiếc thuyền lớn màu hồng vô cùng tuyệt đẹp. Nó là một chiếc thuyền nhiều mái chèo kiểu cổ, với đuôi và mũi thuyền được làm uốn cao lên vô cùng duyên dáng (giống như những chiếc thuyền cổ của người Viking ngày xưa); tất cả được phủ lên bởi một sắc hồng sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lung linh khiến người ta có cảm giác như nó được làm ra từ những miếng thủy tinh màu hồng tươi. Mỗi bên hông thuyền đều có vô số mái chèo; và khi chiếc thuyền đến gần, những người trên bờ có thể thấy rõ những chiếc mái chèo đó đang được kéo bởi cả một đống những người Oompa-Loompa - mỗi mái chèo phải có ít nhất tới mười người.



“Đây là chiếc du thuyền ưa thích nhất của tôi!” Ngài Wonka reo lên đầy phấn khích. “Nó được làm ra một thanh kẹo dâu tây to khổng lồ đấy! Trông nó có đẹp không cơ chứ! Nhìn cách nó đang rẽ mặt nước kìa!” 

Con thuyền kẹo-dâu-tây khổng lồ sáng lấp lánh lướt nhẹ tới bên bờ sông. Hơn một trăm người Oompa-Loompa hết thảy ngừng tay chèo và đều chăm chú nhìn vào những người khách thăm quan. Và rồi bỗng nhiên, vì một lý do nào đấy mà chỉ có mình họ biết, tất thảy bọn họ đều phá ra cười. 

“Có cái gì buồn cười lắm à?” cô bé Violet Beauregarde hỏi. 

“Ôi, đừng để tâm tới bọn họ!” Ngài Wonka kêu lên. “Họ lúc nào cũng cười thế đó! Họ thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều là chuyện cười cả! Mau lên thuyền đi, tất cả mọi người! Nhanh nào!” 

Ngay khi tất cả đều đã lên thuyền an toàn, những người Oompa-Loompa lập tức đẩy con thuyền rời bến, và họ bắt đầu chậm rãi chèo thuyền xuôi dòng con sông. 

“Này cháu, Mike Teavee!” Ngài Wonka kêu lên. “Đừng có lè lưỡi ra mà liếm con thuyền nữa! Nó sẽ dính lắm đấy!” 

“Bố!” cô bé Veruca Salt kêu lên. “Con muốn có một con thuyền như thế này! Con muốn một con thuyền khổng lồ bằng kẹo dâu tây như của Ngài Wonka! Con muốn có một đống người Oompa-Loompa chèo thuyền chở con đi khắp nơi, và con muốn một dòng sông sô cô la,…. và con còn muốn….” 

“Và con bé còn muốn bị phết cho mấy roi vào mông!” Ông Nội Joe thì thầm với Charlie. Hiện giờ ông đang ngồi mãi ở phía cuối thuyền, ngay bên phải Charlie. Charlie đang nắm chặt lấy bàn tay già xương xẩu của ông nội mình, trông cậu bé đang tràn đầy phấn khích. Tất cả mọi thứ cậu đã được trông thấy cho tới giờ - dòng sông sô cô la, thác nước, những cái ống hút to vĩ đại, những ngọn cỏ ngọt thơm được làm từ đường, những người Oompa-Loompa, con thuyền bằng kẹo dâu tây màu hồng tuyệt đẹp, và hơn tất tất cả, là chính Ngài Willy Wonka - tất cả đều kỳ diệu đến mức cậu bé phải tự hỏi liệu có thể còn có điều kỳ diệu nào nữa không trong suốt cuộc hành trình còn lại. Cậu đang đi tới đâu đây? Cậu sẽ sắp sửa được thấy những gì? Và thứ quỷ quái gì đang sắp sửa diễn ra trong những căn phòng tiếp theo? 

“Thật vô cùng tuyệt vời, phải không?” Ông Nội Joe nói, mỉm cười với Charlie. 

Bỗng nhiên Ngài Wonka, đang ngồi ngay bên trái Charlie, thọc tay xuống dưới đáy thuyền và lôi lên một chiếc muỗng thật lớn. Ông ấy thọc nó xuống dòng sông, múc lên đầy một muỗng lớn sô cô la và đưa nó cho Charlie. “Uống đi,” ông ấy nói. “Cháu sẽ thấy tốt hơn đấy. Trông cháu cứ như sắp chết đói tới nơi!” 

Và rồi Ngài Wonka múc đầy một chiếc muỗng thứ hai rồi đưa tới cho Ông Nội Joe. “Cả bác nữa,” ông ấy nói, “Trông bác cứ như một bộ xương khô ấy! Sao vậy? Chẳng lẽ hai người đã nhiều ngày nay không ăn gì sao?” 

“Cũng không có nhiều cho lắm.” Ông Nội Joe đáp. 

Charlie đưa chiếc muỗng lên môi, và một dòng sô cô la ấm áp chảy thẳng qua cuống họng tới cái dạ dày lép kẹp của cậu. Cả toàn bộ cơ thể cậu đều như rộn lên niềm vui sướng, và cậu có thể cảm thấy một niềm hạnh phúc thực sự đang trào dâng trong lòng. 

“Cháu thích chứ?” Ngài Wonka hỏi. 

“Có ạ, nó thật tuyệt vời!” Charlie thốt lên. 

“Món sô cô la mịn màng và ngọt ngào nhất mà ta từng được nếm!” Ông Nội Joe tiếp, vẫn còn liếm mép. 

“Đấy là vì nó đã được trộn bởi cái thác nước đấy.” Ngài Wonka nói với ông. 

Con thuyền tăng tốc dần trên dòng sông. Những khúc sông cũng càng ngày càng trở nên hẹp hơn. Có thứ gì đó như kiểu một đường hầm tối như mực đang ở phía trước - một đường hầm hình tròn trông cứ như một miệng ống khổng lồ - và dòng sông đang cuồn cuộn lao nhanh vào trong đường hầm đó. Và tất nhiên là cả con thuyền cũng thế! “Chèo tiếp đi!” Ngài Wonka kêu to, nhảy tưng tưng và khua khoắng chiếc ba-toong trong không khí. “Hết tốc độ thẳng tiến!”. Và với những người Oompa-Loompa đang ra sức chèo nhanh hơn bao giờ hết, con thuyền bắn thẳng vào trong cái đường hầm tối đen như mực đó, khiến tất cả các hành khách trong thuyền đều phải hét lên vì phấn khích. 

“Sao mà họ có thể thấy mình đang đi đâu chứ?” cô bé Violet Beauregarde kêu lên trong bóng tối. 

“Không có cách nào để biết họ đang đi đâu hết!” Ngài Wonka kêu lên, miệng phá ra cười. 

“Không có cách nào để biết 

Họ đang đi đến chỗ nào hết! 

Không thể biết họ đang chèo đi đâu, 

Cũng chẳng thể biết họ sẽ trôi về đâu! 

Không một tí ánh sáng nào có mặt, 

Nên nguy hiểm chắc chắn đang rình rập! 

Và những người cầm lái vẫn tiếp tục chèo, 

Và họ chắc chắn không có tí dấu hiệu, 

không chút dấu hiệu sẽ chậm đi chút nào!” 

“Ông ta mất trí rồi!” một người cha nào đó hét lên, giọng thất kinh, và rồi tất cả những người lớn khác cũng góp giọng chung vào bài ca hoảng loạn. “Ông ta điên rồi!” Họ kêu lên. 

“Ông ấy hâm hấp, 

Ông ấy đơ đơ, 

Ông ấy dì dị, 

Ông ấy khùng khùng, 

Ông ấy ngơ ngơ, 

Ông ấy ngớ ngẩn, 

Ông ấy gàn gàn, 

Ông ấy điên điên!” 

“Không, ông ấy không điên đâu!” Ông Nội Joe nói. 

“Bật đèn lên nào!” Ngài Wonka kêu to. Và bất ngờ, đèn điện bật chiếu làm cho cả đường hầm sáng bừng lên, và Charlie có thể thấy rõ họ thực sự đang ở bên trong một cái ống khổng lồ. Tất cả tường và trần nhà cong tròn trong này đều trắng tinh không có một hạt bụi. Dòng sông sô cô la đang cuộn chảy rất nhanh bên trong chiếc ống, và tất cả những người Oompa-Loompa đều đang chèo như điên, con thuyền kẹo dâu lao đi như một cái tên lửa với tốc độ kinh khủng. Ngài Wonka thì đang nhảy tưng tưng ở phía cuối thuyền, vẫn luôn miệng giục giã những tay chèo phải chèo thuyền nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Ông ấy có vẻ rất thích cái cảm giác được phóng vùn vụt trong một đường hầm trắng toát trên một con thuyền màu hồng giữa một dòng sông sô cô la; ông ấy cứ vỗ tay và cười, và liên tục liếc nhìn những hành khách của mình để xem họ có thích thú với chuyến đi thuyền như mình không. 

“Nhìn kìa, ông!” Charlie kêu lên. “Trên tường có một cánh cửa kìa!”. Đó là một cánh cửa được sơn màu xanh lá cây, gắn trên thành đường ống chỉ ngay phía trên mực nước sông. Họ phóng vụt qua nó và đọc được những dòng chữ sau viết trên cánh cửa:

PHÒNG KHO SỐ 54 - TẤT CẢ CÁC LOẠI KEM

KEM SỮA BÉO, KEM ĐÁNH BÔNG, KEM VIOLET,

KEM CÀ PHÊ, KEM DỨA, KEM VANI, VÀ KEM DƯỠNG TÓC.

Kem dưỡng tóc ư?” Mike Teavee kêu lên. “Ông dùng cả kem dưỡng tóc ư?” 

“Cứ chèo tiếp đi!” Ngài Wonka kêu lên. “Không có thời gian để trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn đâu!” 

Họ lại phóng vụt qua một cánh cửa khác màu đen.

PHÒNG KHO SỐ 71 - ROI

ĐỦ MỌI KÍCH CỠ VÀ HÌNH DẠNG

“Roi ư?!” Veruca Salt kêu lên. “Ông dùng roi để làm gì cơ chứ?” 

“Thì dùng để làm món kem đánh bông chứ còn gì nữa!” Ngài Wonka đáp. “Không có những cái roi thì làm sao đánh được món kem? Kem đánh sẽ không còn là món kem đánh nữa nếu nó không bị đánh bằng những cái roi! Cũng như một quả trứng chần sẽ không còn là một quả trứng chần nếu nó không bị rơi từ trên trần nhà xuống! Rõ như ban ngày còn gì! Mau chèo tiếp đi!” 

Họ lại lướt tiếp qua một cánh cửa nữa màu vàng, trên đó viết:

PHÒNG KHO SỐ 77 - TẤT CẢ CÁC LOẠI ĐỖ

ĐỖ XANH, ĐỖ ĐỎ, ĐỖ ĐEN, 
ĐỖ TƯƠNG, VÀ ĐỖ XE.

“Đỗ xe ư?!” Violet Beauregarde kêu lên. 

“Không có thời gian để cự nự đâu!” Ngài Wonka nói. “Chèo tiếp, chèo tiếp đi!”. Nhưng chỉ năm giây sau, khi một cánh cửa sơn màu đỏ tươi xuất hiện, Ngài Wonka bỗng vội vã khua khoắng cây ba-toong và kêu to, “Dừng thuyền lại!”

1 nhận xét: