Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Ngài Willy Wonka và vị hoàng tử Ấn Độ


“Hoàng tử Pondicherry đã viết một bức thư gửi cho Ngài Willy Wonka,” Ông Nội Joe nói, “để nhờ ông ấy sang tận Ấn Độ và xây cho mình một tòa lâu đài khổng lồ làm hoàn toàn từ sô cô la.” 

“Và ông ấy có làm tòa lâu đài đó thật không hả ông?” 

“Ông ấy đã làm, mà còn làm hẳn một tòa lâu đài vô cùng vĩ đại nữa ấy chứ! Nó có đến hơn một trăm căn phòng, tất cả đều được làm từ sô cô la trắng hoặc sô cô la đen. Những viên gạch xây tường được làm từ sô cô la, chất xi măng để gắn gạch cũng là sô cô la, cửa sổ là sô cô la, tất cả tường nhà, trần nhà đều là sô cô la; tất cả thảm trải phòng, tất cả tranh treo tường, giường ngủ, đồ nội thất cũng vậy; và trong các phòng tắm, sô cô la nóng chảy ra từ tất cả các vòi nước.” 

“Và sau khi tất cả đã được xây xong, Ngài Wonka mới nói với Hoàng tử Pondicherry: “Tôi phải báo trước với cậu là thứ này không giữ được lâu đâu, cậu nên bắt đầu ăn nó ngay đi!” 

“Còn lâu!” Hoàng tử kêu lên. “Ta sẽ không ăn cung điện của mình! Thậm chí cả liếm lên tường hay cắn một miếng cầu thang cũng không! Ta sẽ dọn vào sống trong đó!” 

“Nhưng tất nhiên, Ngài Wonka đã đúng, bởi vì chỉ ít lâu sau đó, có một ngày mà trời nóng như thiêu như đốt, và thế là cả tòa lâu đài khổng lồ bằng sô cô la bắt đầu tan chảy, rồi từ từ sụp đổ dần xuống đất; và anh chàng hoàng tử ngu ngốc, khi đó hãy còn đang lơ mơ ngủ trong phòng khách, ngơ ngác tỉnh dậy và thấy mình đang bơi trong một cái hồ đặc quánh toàn là sô cô la!” 

Charlie bé nhỏ ngồi ở cuối giường, mắt chăm chú nhìn ông nội mình. Khuôn mặt cậu bé sáng bừng lên, còn đôi mắt thì mở lớn đầy kinh ngạc. “Thật không hả ông?”, cậu bé hỏi. “Hay là ông chỉ đang đùa cháu đấy ạ?” 

“Thật chứ!”, cả bốn người lớn tuổi cùng thốt lên. “Tất nhiên đó đều là chuyện thật cả rồi! Nếu không tin cháu hãy thử hỏi bất cứ ai mà xem!” 

“Còn chuyện này nữa cũng là thật này,” Ông Nội Joe nói, kéo Charlie dựa vào gần mình, nói bằng một giọng gần như là thì thầm: “Chưa… từng… có ai… ra khỏi…!” 

“Ra khỏi đâu ạ?” Charlie hỏi. 

“Và… cũng.. chưa từng có ai… bước vào…!” 

“Vào đâu ạ?” Charlie kêu lên. 

“Nhà máy Wonka, tất nhiên rồi.” 

“Tức là sao hả ông?” 

“Ta đang nói đến những người công nhân ấy, Charlie.” 

“Công nhân ấy ạ?” 

“Tất cả mọi nhà máy,” Ông Nội Joe nói, “đều phải có hàng đoàn công nhân ra ra vào vào mỗi ngày chứ, đúng không? Tất cả, trừ nhà máy Wonka! Cháu đã bao giờ thấy có bất cứ ai bước vào hay bước ra từ nơi đó chưa?” 

Charlie nhỏ bé từ từ nhìn vào từng khuôn mặt nhăn nheo của các ông bà mình, và mỗi người trong bốn người họ đều nhìn lại Charlie. Đó đều là những khuôn mặt rất hiền lành và thân thiện, nhưng trên cả bốn gương mặt đều có một vẻ nghiêm túc; không có chút biểu hiện đùa cợt nào từ họ về chuyện này cả. 

“Thế nào? Cháu đã bao giờ thấy chưa?” Ông Nội Joe nhắc lại câu hỏi của mình. 

“Cháu… cháu cũng không biết nữa ông ạ.” Charlie lúng túng. “Lúc nào cháu đi ngang qua nhà máy đó cũng thấy họ đóng kín cổng hết!” 

“Chính xác!” Ông Nội Joe thốt lên. 

“Nhưng chắc chắn phải có người làm ở đó chứ…” 

“Không phải người đâu, Charlie. Ít nhất thì cũng không phải những người bình thường.” 

“Vậy thì là ai?” Charlie kêu lên. 

“À há… Đấy, cháu thấy đấy… Đấy lại là một điểm vô cùng tài giỏi nữa của Ngài Willy Wonka…!” 

“Charlie,” bà Bucket gọi, “đến giờ đi ngủ rồi, con. Đêm nay thế là đủ rồi.” 

“Nhưng mẹ, con phải nghe nốt…” 

“Hãy để nó đến mai, con yêu.” 

“Đúng đấy,” Ông Nội Joe cũng nói, “Ta sẽ kể nốt cho cháu nghe vào tối mai. Giờ thì mau đi ngủ đi.”

10 nhận xét:

  1. rất suất sắc.nhưng mà còn từ không có dấu.

    Trả lờiXóa
  2. Bocu no pico rất hay mà còn rất ngon là kem tươi dính dính trắng trắng sệt sệt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cậu nói đúng tờ ăn rồi quá ngon chứ không phải ngon vừa.

      Xóa
    2. Nani quá đen tối!

      Xóa
  3. Cậu trả lời câu này trước mặt người tài giỏi thì chắc người ta cho đúp.

    Trả lờiXóa