Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Ngài Willy Wonka


Ngài Wonka đang đứng đó, một mình, ngay giữa hai cánh cổng đang rộng mở của nhà máy. 

Và ông ta mới thật là một con người lạ thường làm sao! 

Trên đầu ông ấy đội một cái mũ đen thật cao (1). 

Ông ấy mặc một cái áo đuôi tôm (2) tuyệt đẹp làm từ vải nhung màu nho tím. 

Quần dài thì màu xanh lá cây (3). 

Găng tay thì có màu xám trắng (4). 

Và trong tay ông ấy là một chiếc ba-toong (5) với đầu bịt vàng nguyên chất. 

Dưới cằm ông ấy là một chùm râu nhỏ, ngắn và gọn gàng. Đôi mắt ông như đang tỏa sáng rạng ngời, chúng như lúc nào cũng lấp lánh nhìn người đối diện. Thực ra thì, cả khuôn mặt ông như đều sáng lên với niềm vui và nụ cười vậy. 

Và ôi, trông ông ấy mới tuyệt làm sao! Mới nhanh nhẹn và khéo léo làm sao! Ông ấy cứ liên tục làm những động tác giật giật nhỏ nhỏ với cái đầu của mình, cứ quay đầu sang bên này rồi lại sang bên kia; thu hết tất cả sự vật vào trong đôi mắt lớn sáng lấp lánh. Trông ông cứ như một chú sóc thông minh nhanh nhẹn, như những chú sóc rất tinh khôn mà ta vẫn hay thấy trong các công viên. 

Bất ngờ, ông ấy trượt một cái trên nền tuyết, như kiểu một điệu nhảy thú vị nào đấy, quay một vòng rồi dang rộng hai cánh tay, nở một nụ cười với năm đứa trẻ đang đứng túm tụm gần hai cánh cổng và nói to: “Chào mừng, những người bạn nhỏ! Chào mừng tới nhà máy của ta!” 

Giọng của ông rất cao và trong trẻo. “Làm ơn hãy tiến tới trước từng người một được không?” ông ấy gọi, “nhớ đi cùng với người giám hộ của các bạn. Sau đó hãy đưa ra Tấm Vé Vàng và nói tên cho ta biết, được chứ? Ai sẽ lên trước nào?” 

Cậu bé to lớn nhất lập tức bước ra. “Cháu là Augustus Gloop”, nó nói. 

“Augustus!” Ngài Wonka reo lên, nắm chặt lấy tay thằng bé và kéo lên kéo xuống liên tục. “Ôi anh bạn yêu quý, thật tuyệt vời khi được gặp cháu ở đây! Tuyệt vời! Hoàn hảo! Thật quá đỗi vui sướng khi có cháu đến thăm chúng ta! Và đây hẳn phải là cha mẹ cháu? Thật là quý hóa! Mời vào! Mời vào! Đúng rồi, mau bước qua cổng đi!” 

Ngài Wonka rõ ràng là cũng hào hứng không kém gì bất cứ ai khác. 

“Tên cháu,” đứa trẻ tiếp theo nói, “là Veruca Salt.” 

“Veruca thân mến! Cháu thấy thế nào? Thật là vô cùng quý hóa! Cháu có một cái tên thật thú vị đấy, phải không? Ta lúc nào cũng tưởng veruca là những cái nốt mụn phồng (6) mà người ta hay bị ở dưới bàn chân chứ! Nhưng chắc chắn là ta đã nhầm, phải không? Trông cháu mới xinh làm sao trong cái áo lông chồn tuyệt đẹp đó! Ta thật sự vui mừng vì cháu đã ghé thăm! Lạy Chúa, hôm nay sẽ là một ngày vô cùng thú vị cho mà xem! Ta thật sự hy vọng cháu sẽ thấy thích thú! Chắc chắn cháu sẽ thấy thích thú! Bố cháu đâu? Ông Salt, ông khỏe chứ? Và Bà Salt nữa? Thật quá đỗi vui sướng khi được gặp các vị! Vâng, tấm vé trông rất hợp lệ! Xin mời vào!” 

Hai đứa tiếp sau, Violet Beauregarde và Mike Teavee, lần lượt tiến tới trước để kiểm tra vé mời, và cũng lần lượt bị lắc đến muốn rụng cả cánh tay bởi một Ngài Willy Wonka quá dư năng lượng. 

Và cuối cùng, một giọng nói căng thẳng lí nhí cất lên, “Charlie Bucket ạ.” 

“Charlie!” Ngài Wonka reo lên. “Ồ ồ ồ! Vậy ra chính là cháu đây! Cháu là người đã tìm ra tấm vé cuối cùng ngay ngày hôm qua, đúng không nào? Đúng, đúng; ta đã đọc hết về cháu trên tờ báo sáng nay! Vừa kịp lúc đấy, anh bạn trẻ! Thật đáng vui mừng! Vô cùng chúc mừng cháu! Và đây là? Ông nội cháu? Rất vui khi được gặp ngài! Thật quá đỗi sung sướng! Vô cùng quý hóa! Tuyệt vời! Được rồi! Rất tốt! Tất cả mọi người đã vào hết chưa? Năm trẻ em và những người lớn đi cùng? Đủ rồi, tốt! Nào, giờ mời các bạn đi theo tôi! Chuyến thăm quan của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ! Nhưng hãy nhớ luôn đi cùng với cả nhóm! Làm ơn đừng có ai tự lang thang một mình. Tôi thật sự không muốn để mất dấu ai trong suốt cả cuộc hành trình đâu! Không, không, hoàn toàn không!” 

Charlie quay lại nhìn phía sau, và nhận thấy hai cánh cổng đang từ từ đóng lại sau lưng mình. Đám đông ở bên ngoài vẫn ồn ào hò hét, chen lấn và xô đẩy nhau. Charlie cố nhìn lại họ một lần cuối. Rồi, bằng một tiếng “Cang” khá mạnh, hai cánh cổng sắt khép chặt lại, và toàn bộ cảnh vật ở thế giới bên ngoài hoàn toàn biến mất. 

“Đây rồi!” Ngài Wonka reo lên, bước nhanh lên trước cả nhóm. “Xin hãy bước qua cánh cửa lớn màu đỏ này. Đúng rồi! Bên trong rất đẹp và ấm nữa! Tôi luôn phải giữ cho trong này thật ấm áp vì các công nhân yêu quý của tôi. Những người công nhân của tôi đã quen với khí hậu nhiệt đới cực nóng rồi, họ không chịu được lạnh! Họ sẽ chết cóng ngay lập tức nếu họ ra ngoài nhà máy trong cái thời tiết như thế này! Chết cóng luôn!” 

“Nhưng họ là ai vậy ạ?” Augustus Gloop hỏi. 

“Cháu sẽ thấy ngay thôi, anh bạn trẻ!” Ngài Wonka nói, mỉm cười với Augustus. “Đừng nóng ruột. Mọi người rồi sẽ thấy tất cả mọi thứ trên đường đi thôi! Tất cả mọi người đã vào hết chưa? Tốt! Đóng hộ tôi cánh cửa vào được chứ? Cám ơn!” 

Charlie Bucket nhận ra cậu bé đang đứng ngay đầu một cái hành lang dài, kéo mãi ra rất xa đến ngút cả tầm mắt. Cái hành lang đó rộng ngang cả một làn đường dành cho xe hơi. Những bức tường được sơn màu hồng nhạt; còn ánh đèn từ trên trần hắt xuống tạo cho người ta một cảm giác rất nhẹ nhàng ấm áp. 

“Thật là đẹp và ấm áp!” Charlie thì thầm. 

“Ông biết. Và còn cái mùi hương tuyệt diệu này nữa chứ!” Ông Nội Joe đáp, hít hà một hơi thật sâu. Dường như tất cả mọi mùi hương dễ chịu nhất trên thế giới đều được hòa trộn trong bầu không khí ở đây - mùi hạt cà phê nướng, mùi đường cháy, mùi sô cô la tan, mùi lá bạc hà, mùi hoa oải hương tím, mùi hạt dẻ nghiền, mùi hoa táo, mùi caramen, mùi vỏ chanh… 

Và ở xa mãi thật là xa, từ tận trung tâm của nhà máy, là những tiếng động ầm ì vang vọng; giống như là có một cỗ máy vô cùng khổng lồ nào đó đang quay những cái bánh răng và trục xích của nó với một tốc độ vô cùng kinh khủng vậy. 

“Và đây, những người bạn nhỏ của tôi,” Ngài Wonka nói bằng chất giọng cao vút, “đây là hành lang chính. Mọi người làm ơn hãy treo áo và mũ lên những móc trên tường kia, sau đó bước theo tôi nào. Đúng rồi đấy! Giờ thì mọi người sẵn sàng chưa? Được rồi, đi thôi!”. Ông nói rồi bước như bay dọc về phía cuối hành lang, với cái đuôi áo bằng nhung màu nho tím bay lật phật phía sau mình, và tất cả những người khách còn lại vội vã đuổi theo ông. 

Nếu bạn để ý thì sẽ thấy, nhóm người này cũng khá là đông đấy. Có chín người lớn và năm đứa trẻ, mười bốn người tất cả. Vậy nên bạn có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh chừng đấy con người sẽ phải chen lấn, xô đẩy nhau đến thế nào để có thể theo kịp cái con người nhỏ bé đang bước như bay trước mặt mình kia. “Nhanh nào!” Ngài Wonka kêu lên. “Bước nhanh lên nào mọi người! Chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu được đâu nếu cứ thong thả như thế này!” 

Ngay sau đó, ông ấy rẽ phải, rời khỏi hành lang chính để tiến vào một lối đi khác, nhỏ và hẹp hơn. 

Rồi ông ấy rẽ trái. 

Rồi lại rẽ trái một lần nữa. 

Rồi rẽ phải. 

Rồi phải. 

Rồi trái. 

Rồi phải. 

Rồi phải. 

Rồi lại trái. 

Cả cái chỗ này cứ như một cái hang thỏ khổng lồ, với đủ loại lối rẽ ở chỗ này rồi chỗ kia dẫn đi tất cả mọi hướng. 

“Đừng có buông tay ông ra nhé, Charlie.” Ông Nội Joe thì thầm. 

“Mọi người hãy để ý cách các lối đi đang dốc dần xuống!” Ngài Wonka nói to. “Chúng ta đang đi xuống bên dưới mặt đất! Tất cả những căn phòng quan trọng nhất trong nhà máy của tôi đều được làm ngầm trong lòng đất hết!” 

“Sao lại phải làm thế?” có ai đó hỏi. 

“Đơn giản là vì không thể có đủ chỗ cho tất cả chúng trên mặt đất!” Ngài Wonka trả lời. “Những căn phòng mà chúng ta sắp xem đây đều vô cùng khổng lồ! Mỗi phòng còn to hơn cả một sân bóng đá! Không có tòa nhà nào trên thế giới đủ chỗ chứa hết tất cả chúng được! Nhưng ở dưới này, sâu trong lòng đất, tôi muốn bao nhiêu diện tích cũng được hết! Không có một giới hạn nào hết - cứ miễn là tôi có thể đào được là sẽ có chỗ.” 

Sau đó Ngài Wonka rẽ phải. 

Rồi rẽ trái. 

Rồi lại rẽ phải. 

Các lối đi càng ngày càng dốc hơn xuống. 

Rồi bất ngờ, Ngài Wonka dừng lại. Ngay trước mặt ông là một cánh cửa bằng kim loại lấp lánh. Đám đông dồn lại xung quanh. Trên cánh cửa, in bằng chữ rất lớn, viết:

PHÒNG SÔ CÔ LA

___________________________________________ 

Chú thích: 

Nguyên bản: “a black top hat”: loại mũ cao dành cho nam, có chóp mũ hình trụ thẳng, có vành, thường được mặc kèm trang phục com-lê vào những dịp trang trọng. 

Nguyên bản: “a tail coat”: một loại áo khoác dài, ở phía cuối áo (phía dưới eo người mặc) tà áo bị xẻ thành hai mảnh nhọn dần ở đầu trông giống như đuôi một con tôm. Đây là 1 loại áo dành cho nam, dùng để mặc vào những dịp trang trọng. 

Nguyên bản: “bottle green”: màu xanh lá cây đậm, như màu của vỏ một loại chai thủy tinh. 

Nguyên bản: “pearly grey”: màu xám trắng giống như màu của một viên ngọc trai. 

Nguyên bản: “a fine gold-topped walking cane”: “cane” một loại gậy dùng để chống, hỗ trợ người đi lại. Thường được làm cong hoặc thành hình tay nắm ở 1 đầu để người dùng cầm, đầu kia chống xuống đất thì được bịt kim loại để tránh bị nhanh mòn. Ở đây Ngài Wonka dùng cây ba-toong có đầu được bịt vàng.


Cái tên “Veruca” đọc lên nghe rất giống từ “verruca” (cái mụn cơm, mụt cơm, cái nhọt) trong tiếng Anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét