Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Những người Oompa-Loompa


“Oompa-Loompa?” tất cả mọi người cùng sửng sốt. “Oompa-Loompa!?” 

“Nhập khẩu trực tiếp từ Loompaland (1)!”, Ngài Wonka tự hào nói. 

“Làm gì có nơi nào như thế?” Bà Salt nói. 

“Xin lỗi, thưa quý bà, nhưng…” 

“Ngài Wonka,” Bà Salt kêu lên, “Tôi là một giáo viên địa lý đấy!” 

“Vậy thì hẳn bà phải biết rõ về nơi ấy chứ!” Ngài Wonka nói. “Và ôi, thật là một nơi mới kinh khủng làm sao! Chẳng có gì ngoài những khu rừng rậm, bị thống trị bởi những quái thú nguy hiểm nhất trên thế giới! Những con Sịch Sòng Sừng (2) đuôi gai, những con Khát Vịch Vẩy (3) nanh nhọn hoắt, nhưng kinh khủng nhất vẫn là những đàn bọ Gát Lịch Tinh (4) khổng lồ! Mỗi con Gát Lịch Tinh có thể chén tới mười người Oompa-Loompa cho bữa sáng của nó, rồi sau đó kéo cả đàn trở lại chén tiếp thêm một bữa phụ nữa! Khi tới đó, tôi đã phát hiện ra những người Oompa-Loompa sống và làm nhà ở trên cây. Họ buộc phải ở trên cây, để tránh lũ Sịch Sòng Sừng, Khát Vịch Vẩy rồi Gát Lịch Tinh. Họ ăn những con ấu trùng sâu mọng (5) , mà mấy con này thì chẳng ngon lành gì; nên suốt cả ngày, những người Oompa-Loompa trèo từ cây này sang cây khác để kiếm những thứ có thể trộn được với mấy con sâu mọng để cho nó có vị đỡ hơn một chút - mấy con bọ cánh cứng này, hay là lá cây khuynh diệp, hoặc chẳng hạn, vỏ cây bong-bong. Ăn cái nào cũng thấy ghê hết, nhưng vẫn còn đỡ ghê hơn là mấy con sâu mọng. Những người Oompa-Loompa tội nghiệp! Thứ thức ăn mà họ thèm muốn hơn tất cả, ấy chính là hạt ca-cao; nhưng họ không tài nào kiếm ra được chúng. Một người Oompa-Loompa sẽ được xem là cực kỳ may mắn nếu anh ta có thể tìm thấy ba đến bốn hạt ca-cao trong một năm. Thế nên họ thèm muốn nó kinh khủng; ban đêm nằm mơ về hạt ca-cao, còn ban ngày thì chỉ nghĩ duy nhất về nó. Bạn chỉ cần nhắc đến hạt ca-cao trước mặt một người Oompa-Loompa là lập tức anh ta sẽ chảy nước miếng ngay. Mà hạt ca-cao,” Ngài Wonka kể tiếp “thứ mọc trên cây ca-cao, tình cờ lại chính là nguyên liệu để làm nên sô cô la. Không ai có thể làm ra được sô cô la mà lại không có hạt ca-cao. Hạt ca-cao chính là sô cô la. Bản thân tôi dùng đến hàng tỉ hạt ca-cao mỗi tuần trong nhà máy này. Và vì thế, các bạn trẻ ạ, ngay khi ta phát hiện ra người Oompa-Loompa lúc nào cũng điên lên vì loại thức ăn này, ta đã trèo lên trên cây và thò đầu vào cửa sổ căn lều của người tộc trưởng tộc Oompa-Loompa. Anh bạn tội nghiệp đó, trông gầy nhẳng ra như sắp chết đói đến nơi, đang ngồi đó và cố sống cố chết nuốt cho hết một bát ấu trùng sâu mọng đã được giã nát. “Nghe này,” ta nói (tất nhiên không phải bằng tiếng Anh, mà bằng tiếng Oompa-Loompa), “nghe này, nếu anh và tất cả người của anh theo tôi về nước và sống trong nhà máy của tôi thì các anh muốn bao nhiêu hạt ca-cao cũng có hết! Tôi có hàng núi ca-cao trong những kho hàng của mình! Các anh có ăn cả ngày cũng không hết! Ăn đến phát ốm ra cũng được! Thậm chí tôi có thể trả lương cho các anh bằng hạt ca-cao luôn, nếu các anh muốn!” 

“Ông nói thật chứ?” người tộc trưởng tộc Oompa-Loompa hỏi, nhảy dựng ra khỏi ghế. 

“Tất nhiên là thật,” tôi nói, “Và các anh có thể ăn cả sô cô la nữa. Sô cô la thậm chí ăn còn ngon hơn cả ca-cao, bởi nó có thêm cả đường và sữa trộn cùng nữa.” 

“Anh chàng bé nhỏ đó nhảy dựng lên vì vui sướng, quăng luôn cái bát sâu mọng kinh khủng của mình ra cửa sổ. “Đồng ý!” anh ta reo lên. “Mau đi! Mau đi thôi!” 

“Vậy là tôi vận chuyển hết tất cả họ về đây, tất cả đàn ông, đàn bà và trẻ con trong bộ tộc Oompa-Loompa. Cũng rất dễ thôi. Tôi cho họ vào những cái va-li lớn với lỗ ở trên để thở, và tất cả họ đã đến đây an toàn hết. Họ là những công nhân vô cùng tuyệt vời. Tất cả họ bây giờ đều nói được tiếng Anh rồi. Họ rất thích hát hò và nhảy múa. Lúc nào họ cũng có thể sáng tác ra mấy bài hát mới. Tôi hy vọng tất cả chúng ta sẽ được nghe cho thật đã tai hôm nay. Tuy thế tôi cũng phải cảnh báo với các bạn, họ cũng khá là nghịch ngợm đấy. Họ rất thích pha trò. Và họ nhất quyết mặc nguyên loại trang phục như họ vẫn mặc ở trong rừng. Những người đàn ông, như mọi người có thể thấy ngay ở bên kia sông kia, chỉ quấn mỗi một miếng da hươu. Phụ nữ thì mặc áo tết bằng lá cây, còn trẻ em thì chẳng mặc gì hết. Mấy người phụ nữ ngày nào cũng phải hái lá tươi…” 

“Bố!” Veruca Salt hét lên (đây là cô bé có mọi thứ mà mình muốn). “Bố! Con muốn có một người Oompa-Loompa! Bố lấy cho con một người Oompa-Loompa đi! Con muốn có một người Oompa-Loompa ngay lập tức! Con muốn mang nó về nhà! Mau lên, bố! Lấy cho con một người Oompa-Loompa đi!” 

“Nào, nào con gái,” ông bố cô bé nói, “chúng ta không được cắt ngang lời Ngài Wonka!” 

“Nhưng con muốn một người Oompa-Loompa!” Veruca hét lên. 

“Được rồi, con yêu, được rồi. Nhưng bố chưa thể lấy cho con ngay được. Cứ bình tĩnh. Đến hết ngày hôm nay con sẽ có một người Oompa-Loompa, được không?” 

“Augustus!” Bà Gloop hét lên. “Augustus, con yêu, mẹ không nghĩ con nên làm thế đâu!” Augustus Gloop, như các bạn cũng có thể đoán ra, đã bí mật lỉnh ra cạnh bờ sông từ lúc nào, và bây giờ thì cậu bé đang quỳ gối ngay sát mép nước, vục tay xuống sông mà húp nhanh hết mức có thể. 

___________________________________________ 

Chú thích: 

  • Đây là một danh từ ghép giữa “Loompa” (trong “Oompa-Loompa”) và “land” (vùng đất); tức là vùng đất của người Oompa-Loompa 

  • Nguyên bản: “hornswoggler” 

  • Nguyên bản: “snozzwanger” 

  • Nguyên bản: “whangdoodle” 

  • Nguyên bản: “caterpillar”, tức loài sâu bướm.

1 nhận xét: