Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

LUYỆN TẬP


Ngôi nhà của Matilda vẫn vắng tanh như thường lệ. Ông bố đi làm vẫn chưa về, bà mẹ đi chơi bài với mấy bà bạn cũng chưa về, còn cậu anh trai thì có thể đang ở bất cứ đâu. Cô bé vào thẳng phòng khách và lục tìm trong ngăn kéo tủ, nơi cô bé biết ba mình giữ hộp xì gà của ổng trong đó. Cô bé rút lấy một điếu và chạy thẳng lên phòng, khóa trái cửa lại. 

Đã đến lúc để luyện tập rồi, cô bé tự nhủ. Sẽ rất khó đấy, nhưng mình chắc chắn sẽ làm được. 

Kế hoạch để giúp đỡ cô Honey của cô bé đã được hình thành sẵn trong đầu. Cô bé đã tính đủ hết đến từng chi tiết nhỏ rồi, nhưng cuối cùng thì tất cả đều phải phụ thuộc vào một việc rất đặc biệt mà cô bé sẽ phải làm với năng lực của đôi mắt mình. Matilda biết là mình sẽ không thể làm được ngay, nhưng cô bé tin chắc rằng với đủ luyện tập và công sức, cuối cùng thì chắc chắn mình sẽ thành công. Điếu xì gà kia là một thứ cực kỳ quan trọng. Có lẽ nó hơi dày hơn một chút so với thứ mà cô bé muốn, nhưng trọng lượng của nó thì vừa vặn chuẩn. Dùng nó để tập luyện là ổn rồi. 

Có một cái bàn trang điểm nhỏ trong phòng của Matilda, trên đó có gương, lược chải tóc của cô bé cùng hai cuốn sách mượn của thư viện. Cô bé dẹp hết mấy thứ này sang một bên và đặt điếu xì gà ngay ngắn ở chính giữa mặt bàn. Rồi cô bé quay lại và ngồi lên giường. Giờ giữa cô bé và điếu xì gà đó vào khoảng ba mét. 

Matilda ngồi ngay ngắn và bắt đầu tập trung tinh thần. Ngay tức khắc, cô bé có thể cảm nhận thấy dòng điện chạy qua đầu và tích tụ lại sau mắt mình, đôi mắt trở nên nóng rực, và rồi hàng triệu triệu cánh tay bắt đầu phóng vọt ra nhanh như chớp, lao thẳng về phía điếu xì gà. “Chuyển động đi!” cô bé thì thầm, và thật bất ngờ, ngay lập tức, điếu xì gà với lớp giấy bọc màu vàng có vạch đỏ đó lăn mấy vòng trên mặt bàn, rồi rớt ngay xuống sàn. 

Matilda rất thích thú với kết quả đó. Có cảm giác như những tia chớp đã tích tụ lại rất nhiều trong đầu và bắn thẳng ra khỏi đôi mắt của cô bé. Nó cho cô bé một cảm giác lâng lâng kỳ lạ, một sự cảm nhận về thứ sức mạnh khác thường của mình. Và lần này nó diễn ra mới nhanh làm sao! Mới đơn giản biết bao! 

Cô bé bước về phía điếu xì gà, nhặt nó lên và đặt lại vào vị trí cũ, giữa mặt bàn. 

Giờ thì đến công đoạn khó đây, cô bé nghĩ. Nhưng nếu như mình đã có khả năng đẩy được một đồ vật, thì chắc chắn mình cũng phải có khả năng nâng được nó lên cao chứ? Học được cách nâng nó lên cao là một việc đặc biệt quan trọng. Mình buộc phải làm cho nó bay được lên trên không và giữ được nó lơ lửng ở đó. Dù sao thì điếu xì gà này cũng đâu phải là thứ nặng nề gì. 

Cô bé ngồi lại lên giường và bắt đầu tập trung. Bây giờ thì việc tập trung năng lượng diễn ra rất nhanh và dễ dàng hơn rất nhiều. Giống như là bóp một cái cò súng vậy. “Bay lên!” cô bé thì thầm. “Bay lên! Bay lên nào!” 

Lúc đầu điếu xì gà đó chỉ lăn vòng vòng xung quanh. Và rồi, khi Matilda tập trung hơn nữa, một đầu của nó bắt đầu bị kéo lên cao khoảng hai phân so với mặt bàn. 

Với một nỗ lực cực lớn, cô bé xoay sở giữ được nó ở nguyên chỗ đó trong khoảng mười giây. Và rồi nó lại rớt xuống trở lại. 

“Phù!” cô bé thở hắt ra. “Được rồi! Mình bắt đầu làm được rồi!” 

Trong suốt một giờ tiếp theo, Matilda tiếp tục luyện tập, và cuối cùng cô bé cũng đã xoay sở để nhấc được điếu xì gà đó lên cao cách mặt bàn đến mười lăm phân, và giữ cho nó ở nguyên lơ lửng như thế đến hơn một phút. Rồi bất ngờ cảm thấy như đột ngột cạn kiệt hết sức lực, cô bé đổ vật ra giường và thiếp đi ngay tức khắc. 

Đến tận tối hôm đó, bà mẹ phát hiện ra cô bé vẫn đang ngủ mê mệt trên giường. 

“Làm sao thế?” bà mẹ nói, lay cô bé dậy. “Mày bị ốm hả?” 

“Ôi trời đất,” Matilda nói, nhỏm dậy và nhìn xung quanh. “Không, con không sao cả. Chỉ là con hơi mệt nên nằm nghỉ một chút thôi.” 

Kể từ đó, cứ mỗi ngày ngay sau khi tan học là Matilda lại nhốt mình trong phòng và tập luyện với điếu xì gà. Và rồi cuối cùng đến một ngày, việc tập luyện cũng đã hoàn tất. Sáu ngày sau đó, vào đêm Thứ Tư của tuần kế tiếp, cô bé không những đã có thể nhấc được điếu xì gà lên, mà còn có thể điều khiển cho nó bay lượn qua lại trên không theo ý muốn nữa. Một kết quả thật tuyệt vời. “Mình làm được rồi!” cô bé reo lên. “Mình thực sự đã làm được rồi! Mình đã có thể nhặt điếu xì gà lên chỉ bằng mắt của mình và và làm cho nó bay lượn đủ kiểu trong không trung!” 

Và bây giờ, tất cả những việc phải làm chỉ còn là thực thi kế hoạch như đã định mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét