Matilda ngồi xuống. Hiệu trưởng Trunchbull cũng ngồi xuống chiếc ghế dành cho giáo viên; đây là lần đầu tiên mà bà ta ngồi xuống kể từ khi đặt chân vào lớp. Bà ta vươn tay ra tóm lấy chiếc bình đựng nước đặt trên bàn. Vẫn cầm trên tay chiếc bình mà chưa rót xuống, bà ta nói tiếp: “Ta thật không sao hiểu nổi tại sao lũ trẻ con lại đáng ghê tởm đến như vậy. Rặt một lũ khó ưa, chỉ tuyền đem lại những là rắc rối. Chúng cũng giống như một lũ côn trùng vậy, cần phải bị xóa sổ ngay khỏi thế giới này càng sớm càng tốt. Thường thì người ta diệt bọn ruồi nhặng bằng giấy dính và thuốc xịt côn trùng; có lẽ giờ đã đến lúc người ta cần nghiên cứu ra thêm một loại thuốc xịt mới, chuyên dùng để diệt bọn trẻ con. Sẽ thật tuyệt làm sao nếu một ngày ta được bước vào cái lớp học này với một cái ống bơm khổng lồ trên tay, nhắm thẳng vào lũ nhãi ranh này bọn mi và bắt đầu bơm thuốc. Hay còn tốt hơn nữa là có được những tệp giấy dính khổng lồ. Ta sẽ dán chúng lên khắp mọi nơi trong trường, và tất cả tụi bây đều sẽ bị dính vô đó cứng ngắc, có mà chạy đằng trời! Thế không phải sẽ rất tuyệt sao, cô Honey?”
“Nếu đó là lời nói đùa thì nó thật không vui chút nào đâu, cô Hiệu trưởng.” cô Honey nói từ phía cuối lớp.
“Cô không tán đồng chứ gì, cô Honey?” mụ Trunchbull nói. “Ta không có nói đùa đâu. Một ngôi trường lý tưởng trong mắt ta, cô Honey ạ, là một ngôi trường hoàn toàn không có bóng một đứa trẻ nào hết. Đến một ngày nào đó ta sẽ thành lập được một ngôi trường như vậy; và ta tin chắc nó sẽ là một thành công cực kỳ xuất sắc.”
Bà ấy điên mất rồi; cô Honey tự nhủ. Chính bả mới là kẻ nên bị xóa sổ khỏi thế giới này ấy.
Mụ Trunchbull nhấc hẳn chiếc bình lên cao và bắt đầu rót một chút nước vào chiếc cốc. Và rồi bất ngờ, cuốn theo dòng nước, một con sa giông dính đầy nhớt và bùn lao thẳng xuống cốc nước, cùng với một tiếng “Tõm!” lớn.
Mụ Trunchbull hét lên một tiếng lớn và vội vàng nhảy ngay xuống khỏi ghế, như kiểu vừa phát hiện ra một quả bom bị nhét dưới gầm bàn vậy. Lũ trẻ ngồi bên dưới cũng nhanh chóng phát hiện ra con vật bò sát trông như một con thằn lằn dài ngoằng, nhớt nhát và có cái bụng vàng óng đang uốn éo vặn vẹo trong cái cốc uống nước của bà Hiệu trưởng kia. Chúng nhanh chóng nhảy dựng hết cả lên và hét lớn: “Con gì thế kia?”, “Eo, trông ghê thế!” , “Là rắn!”, “Cá sấu con đấy!”, “Cá sấu á?”
“Cẩn thận đấy cô Trunchbull!” Lavender giả vờ hoảng hốt kêu lên. “Không khéo nó cắn đó!”
Mụ Trunchbull, tên quái vật khổng lồ của ngôi trường tiểu học Crunchem Hall, đứng đó nhìn con sa giông mà cả thân người run cầm cập; mặt cắt không còn giọt máu. Mụ đang điên hết sức vì có kẻ nào đó đã thành công trong âm mưu khiến mụ phải nhảy dựng lên và thậm chí là hét lên sợ hãi như thế; bởi mụ vốn rất tự tin ở bản tính gan dạ của mình. Mụ cứ nhìn chăm chăm vào cái con vật dị hợm đang uốn éo trong cái cốc uống nước của mình, vừa sợ vừa tò mò, bởi trước giờ mụ ta cũng chưa bao giờ được thấy một con vật nào giống thế này hết. Những môn như sinh vật hay khoa học tự nhiên chưa bao giờ là thế mạnh của Hiệu trưởng Trunchbull. Mụ ta hoàn toàn không biết đây là cái giống vật quái quỷ gì; nhưng có một điều chắc chắn là trông nó cực kỳ đáng ghê và không nên mó đến một chút nào. Một cách hết sức chậm rãi, mụ từ từ ngồi trở lại xuống ghế, trông khiếp đảm hơn bao giờ hết. Đồng thời với nỗi khiếp đảm con vật là cơn căm tức và giận dữ của mụ, cũng đang ở một mức độ khủng khiếp ngang ngửa.
“Matilda!” Mụ gầm lên. “Đứng dậy ngay!”
“Ai, em ấy ạ?” Matilda nói. “Em có làm gì đâu?”
“Đứng lên ngay lập tức, đồ con gián bẩn thỉu!”
“Em chẳng làm cái gì cả, cô Trunchbull, em thực sự chẳng làm cái gì hết! Em chưa bao giờ thấy cái con vật đó trước đây cả!”
“Ta bảo mi đứng lên cơ mà, con ranh con này! Đứng lên ngay!”
Bất đắc dĩ, Matilda phải miễn cưỡng đứng lên. Cô bé đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, và Lavender ngồi ở ngay phía sau đó; cảm thấy có một chút tội lỗi. Cô bé không có cố ý để khiến bạn mình phải chịu rắc rối. Nhưng mặt khác, cô bé chắc chắn cũng chưa muốn chết để mà có ý định đứng lên tự nhận tội.
“Mi là một đứa ranh con xấu xa, hèn hạ; là thứ đồ cặn bã nhơ nhuốc, bẩn thỉu và đáng ghê tởm!” Mụ Trunchbull xa xả quát. “Mi không xứng để được học ở cái trường này! Chỗ của mi là ở sau song sắt, ở trong tù, ở trong những trại cải tạo trẻ em ấy! Ta sẽ cho mi bị đuổi ra khỏi nơi này một cách nhục nhã nhất! Ta sẽ cho bảo vệ lùa mi ra khỏi cái trường này bằng một cái gậy; sẽ cho áp giải mi về nhà và bị canh giữ bởi lính gác 24/24! Và ta chắc chắn sẽ tống mi vào trại giáo dưỡng dành cho bọn tội phạm trong ít nhất là bốn mươi năm!”
Mụ Trunchbull giận dữ đến độ sùi cả bọt mép, và khắp cả khuôn mặt của mụ thì chuyển sang màu đỏ rực hệt như màu của một trái cà chua chín. Nhưng hiệu trưởng Trunchbull không phải là kẻ duy nhất đang giận đến chín người. Cô bé Matilda cũng đang hết sức phẫn nộ. Dĩ nhiên, nếu đó thực sự là việc do cô bé làm thì việc gì cô bé phải tức? Có tội mà bị bắt thì kể ra cũng công bằng. Nhưng đây lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới với Matilda: bị buộc tội cho một hành động mà cô bé chưa từng làm bao giờ! Cô bé chắc chắn không có một chút quan hệ nào với cái con vật quái dị đang uốn éo trong cái cốc kia! Dựa trên bằng chứng gì mà mụ ta, Matilda nghĩ, có thể quy ngay lập tức mọi tội lỗi về cho cô bé cơ chứ?
“Em không có làm điều đó!” cô bé hét lên.
“Ồ có đấy, chính mi đã bày ra cái trò này!” Mụ Trunchbull cũng gầm lên đáp lại. “Không có ai khác có thể nghĩ ra được một âm mưu tội ác như thế này ngoài mi! Ba mi đã đúng khi cảnh báo ta về mi, đồ tội phạm!” Mụ ta có vẻ đã hoàn toàn mất tự chủ rồi; mụ cứ đứng đó mà gào thét lên như một con mụ điên: “Mi coi như đã xong ở cái trường này rồi, nghe rõ chưa? Đích thân ta sẽ đợi đến lúc mi bị tống vào một nhà ngục hẻo lánh đến nỗi một con kiến cũng sẽ chẳng thể nào đến được chỗ mi! Mi có thể sẽ không bao giờ được thấy lại ánh sáng mặt trời nữa đâu!”
“Em đã nói là em không có làm chuyện đó mà!” Matilda hét lên. “Em chưa bao giờ trông thấy một con vật gì giống thế hết!”
“Mi đã bỏ một… một con cá sấu vào trong nước uống của ta!” mụ Trunchbull gào lên. “Không có một tội ác chống Hiệu trưởng nào trên thế giới này có thể kinh khủng hơn thế! Giờ thì hãy ngồi xuống và im miệng lại ngay lập tức cho ta! Ngồi xuống ngay!”
“Em đã bảo với cô là em…” Matilda hét lớn, vẫn không chịu ngồi xuống.
“Ta bảo mi ngậm miệng lại ngay cơ mà!” mụ Truchbull gầm lên. “Mi mà không ngồi xuống ngay bây giờ thì ta sẽ cởi cái thắt lưng này ra và cho mi mấy cú quật đích đáng với cái đầu có cái mặt thắt lưng này đấy!”
Matildal đành lặng lẽ ngồi xuống. Mới khó chịu làm sao! Mới bất công làm sao! Sao họ lại có thể đuổi học cô bé vì một việc mà cô bé không hề làm cơ chứ?
Matilda cảm thấy mình vô cùng giận dữ… giận dữ hơn nữa…. giận dữ hơn nữa… cơn giận lớn đến độ không thể kìm nén được nữa, và cô bé cảm tưởng như có thứ gì sắp nổ tung ra trong mình tới nơi.
Con sa giông vẫn đang vặn vẹo, uốn éo trong cái cốc uống nước. Trông nó cực kỳ không thoải mái. Cũng dễ hiểu thôi, một cái cốc uống nước; dẫu cho nó có là cái cốc uống nước của con quái vật Trunchbull đi nữa, thì cũng đâu có đủ để cho nó vẫy vùng hay bơi lội. Matilda liếc nhìn mụ Trunchbull. Giờ cô bé mới thực sự thấy căm ghét mụ ta biết bao. Cô bé lại quay lại liếc nhìn chiếc cốc vẫn đang đang đựng con sa giông; thực sự ước rằng mình có thể đứng dậy, bước lên trên đó, chụp lấy cái cốc và hắt nguyên cả con sa giông lẫn cái mớ nước nhớt nhát của nó vào thẳng mặt mụ ta. Matilda chợt rùng mình khi nghĩ tới những điều mụ ta sẽ làm với mình, nếu cô bé thực sự làm thế.
Mụ Trunchbull bây giờ đang ngồi sau chiếc bàn giáo viên, ngắm nghía con sa giông đang uốn éo trong chiếc cốc một cách vừa sợ hãi vừa thích thú. Ánh mắt của Matilda bây giờ cũng đang dán chặt vào chiếc cốc. Bỗng nhiên, cô bé như cảm thấy một thứ cảm giác rất kỳ cục và khác thường chạy qua mình, mà nhiều nhất là ở đôi mắt; giống như có một dòng điện đang tích tụ lại trong đó vậy. Cảm nhận về một thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó bắt đầu dâng lên; một cảm giác về một thứ sức mạnh rất lớn đang dần dần xuất hiện nơi hai con mắt của Matilda. Nhưng ngoài nó ra còn có cả cảm giác về một thứ gì đó khác lạ đang diễn ra bên trong cô bé nữa, mà chính bản thân cô bé cũng không thể nào hiểu được. Tất cả ập đến cùng một lúc, như một chùm những tia sét đánh tới tấp liên hồi ngay trước mắt cô. Những đợt sóng năng lượng mạnh mẽ cứ như là đang bắn vọt ra từ đôi mắt của cô bé. Hai con mắt hai bên đều nóng rực cả lên, giống như năng lượng đang được tích trữ lại đâu đó bên trong chúng vậy. Đó thực là một cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Cô bé giữ cho ánh nhìn của mình tập trung hoàn toàn vào chiếc cốc, và nguồn sức mạnh đó giờ đang dồn cả vào hai điểm nhỏ xíu duy nhất ở chính giữa hai bên nhãn cầu, và cứ thế nó nhân lên, dồn lên, mạnh lên, mạnh lên hơn nữa; rồi cô bé cảm thấy như có cả hàng triệu triệu những cánh tay nhỏ xíu đang bắn vọt ra khỏi đôi mắt của mình và lao thẳng tới chiếc cốc uống nước kia.
“Đổ đi!” Matilda thì thầm. “Đổ đi nào!”
Chiếc cốc bắt đầu chao qua đảo lại. Nó thực sự đã bị đẩy ngả ra phía sau một chút, sau đó lại trở về vị trí cũ như lúc đầu được ngay. Cô bé cứ tiếp tục co kéo, đùn đẩy nó bằng cả triệu triệu những cánh tay và bàn tay nhỏ xíu xíu đang phóng ra từ đôi mắt của mình; cảm nhận rõ ràng một thứ sức mạnh đang được bắn thẳng ra từ hai chấm đen nhỏ xíu ở chính giữa hai con ngươi nhãn cầu.
“Đổ!” Matilda lại thì thầm một lần nữa. “Đổ đi nào!”
Chiếc cốc uống nước lại chao đảo một lần nữa. Matilda tiếp tục đẩy mạnh hơn, ép cho đôi mắt mình phóng ra nhiều năng lượng hơn nữa. Và rồi, rất từ từ, rất chậm rãi, chậm đến nỗi gần như khó có thể phát hiện ra được; chiếc cốc bắt đầu ngả dần, ngả dần về phía sau, càng lúc càng xa hơn, cho đến lúc nó chỉ còn đứng duy nhất bằng một cạnh rất nhỏ của phần đế cốc. Rồi nó nghiêng nghiêng ngả ngả trong một vài tích tắc, rồi hoàn toàn đổ ập xuống mặt bàn với một tiếng “Canh!” đanh gọn. Nước ở trong cốc, và cả cái con sa giông nhớt nhát và uốn éo kia đều bị hất thẳng vào ngực áo của mụ Trunchbull. Mụ ta thét lên một tiếng thét cực kỳ lớn, với âm lượng và cao độ đủ để làm nổ tung hết tất cả các ô cửa kính có trong cái trường này; và lần thứ hai chỉ trong vòng năm phút vừa qua, mụ ta phải nhảy tót xuống khỏi chiếc ghế đang ngồi của mình. Con sa giông cố sống cố chết níu chặt vào tấm áo khoác vải của mụ Trunchbull để khỏi bị rớt xuống đất, những cái chân có móng nhọn nhỏ xíu của nó cố gắng hết sức bấu thiệt chặt lấy ngực áo của mụ ta. Mụ Trunchbull ngó xuống ngực áo và phát ra một tiếng thét còn kinh khủng hơn trước; và với với một cú gạt bằng tay cực kỳ mạnh, con vật bị giẫy tung ra khỏi chiếc áo và bị bắn thẳng về tận phía cuối lớp học. Nó nảy lên mấy cái rồi lộn vòng về đúng chóc ngay bên cạnh chỗ ngồi của Lavender. Nhanh như chớp, cô bé ngồi thụp xuống, túm lấy nó và nhét trở lại vào cái hộp bút chì. Cô bé tấm tắc thừa nhận, có một con sa giông bên cạnh đôi lúc cũng thiệt là hết sức hữu dụng đó chứ.
Mụ Trunchbull, mặt đỏ rực lên hơn bao giờ hết, đang đứng ngay phía giữa bục giảng, cả thân người run lên vì tức giận. Chiếc áo khoác to sụ của mụ dính nguyên cả một mảng nước đen thẫm thùi lùi ngay phía trước ngực; có lẽ đã ướt sũng đến độ nước thấm vào cả da rồi.
“Là đứa nào làm?” mụ ta gầm lên. “Mau lên! Thú nhận đi! Lần này mi không thoát được đâu! Đứa nào đã bày ra cái trò này? Đứa nào đã lén đẩy cái cốc?”
Không có ai dám trả lời. Tất cả lũ trẻ đều hết thảy nín im thin thít.
“Matilda!” mụ Trunchbull gầm lên. “Là mi! Chính là mi, ta biết chắc điều đó!”
Matilda, ngồi ngay ở hàng ghế thứ hai, vẫn ngồi rất yên lặng, không nói dù chỉ lấy một câu. Một cảm giác bình thản và tự tin đến kỳ lạ ào đến xâm chiếm lấy cô bé, khiến cho Matilda đột nhiên cảm thấy không có ai hay bất cứ thứ gì trên thế giới này có thể dọa nạt được nổi mình. Chỉ bằng sức mạnh của đôi mắt mà cô bé đã có thể ra lệnh cho chiếc cốc phải đổ nhào xuống và hất tất thảy những thứ chứa bên trong nó lên người mụ Hiệu trưởng độc ác, và phàm những ai có thể làm được như thế thì có thể làm được tất cả mọi thứ.
“Nói đi, đồ rác rưởi!” mụ Trunchbull rống lên. “Thú nhận là chính mi là thủ phạm đi!”
Matilda nhìn thẳng vào mắt của mụ quái vật khổng lồ đang hết sức căm phẫn đứng lừng lững trước mặt mình, và nói một cách rất bình thản: “Em còn chưa bước chân ra khỏi chỗ ngồi của mình nữa, thưa cô Trunchbull, kể từ khi lớp học bắt đầu lận. Em chỉ có thể nói thế mà thôi.”
Bỗng nhiên, cả lớp học cũng ran lên cùng ủng hộ cô bé. “Bạn ấy còn chẳng rời khỏi chỗ nữa!” chúng kêu to. “Matilda đâu có bước ra khỏi chỗ ngồi đâu! Chẳng có ai ra khỏi chỗ hết! Hẳn chính cô đã tự làm đổ cái cốc vào người mình đó, cô Trunchbull!”
“Ta chắc chắn không tự đi đánh đổ cái cốc nước đó vào người mình!” mụ Trunchbull rống lên. “Sao chúng bay dám nói những thứ như thế chứ hả? Nói đi, cô Honey! Cô chắc chắn đã thấy tất cả mọi thứ! Đứa nào đã đẩy đổ cái cốc của ta?”
“Không có em nào đã làm điều đó hết, cô Trunchbull à.” cô Honey đáp. “Tôi có thể đảm bảo là không có một em nào rời khỏi chỗ của mình kể từ lúc cô vào lớp đến giờ, ngoại trừ Nigel vì bị phạt phải đứng góc lớp, và cả em ấy cũng không hề rời khỏi chỗ đó nửa bước nữa!”
Mụ Trunchbull quắc mắt nhìn cô Honey. Cô Honey tiếp tục đáp mà không hề do dự: “Tôi xin cam đoan là mình đang nói sự thật, thưa Hiệu trưởng. Cô hẳn đã vô ý tự gạt tay làm đổ chiếc cốc đó thôi. Chuyện như vậy cũng hay xảy ra lắm mà.”
“Ta đã chịu quá đủ với tất cả lũ lùn bẩn thỉu chúng bay rồi!” mụ Trunchbull rống lên. “Ta sẽ không phí thêm một phút giây quý báu nào của ta để ở đây với bọn mi nữa!” Và với câu nói đó mụ nện bước thẳng ra khỏi lớp học, giật cánh cửa sau lưng sập vào đến “Sầm!” một tiếng lớn.
Một hồi lâu im lặng diễn ra, rồi cô Honey rảo bước lên đứng trước lớp, bên chiếc bàn giáo viên của mình. “Phù!” cô thở dài ra nhẹ nhõm. “Cô nghĩ hôm nay chúng ta học đến đây là đủ rồi, các em có thấy thế không? Được rồi, lớp học đến đây là hết. Giờ các em ra sân chơi và đợi ba mẹ đến đón nhé!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét