Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

NHỮNG CÁI TÊN


“Cô Trunchbull!” Matilda nhảy dựng lên, kêu to. “Bà ta chính là bà dì của cô ư? Chính bà ta đã nuôi dạy cô?” 

“Đúng thế,” cô Honey nói. 

“Chẳng trách sao cô đã khiếp sợ đến vậy!” Matilda kêu lên. “Hôm trước bọn em thấy bà ta tóm lấy một bạn nữ bằng bím tóc của bạn ấy và liệng cho bạn ấy bay qua cả hàng rào!” 

“Thế còn chưa là gì đâu,” cô Honey nói. “Sau khi ba cô mất, lúc cô khoảng năm tuổi rưỡi, bà ta thường bắt cô phải tự tắm một mình. Và nếu bà ta bất chợt thấy cô và nghĩ cô tắm còn chưa sạch, bà ta sẽ không ngần ngại nhấn đầu cô xuống nước và giữ nó ở đó. Nhưng đừng bắt cô kể đến những gì mà bà ta đã từng làm. Mấy chuyện đó có kể ra thì cũng chẳng giúp ích được gì hết đâu.” 

“Vâng,” Matilda nói, “đúng vậy.” 

“Chúng ta đến đây hôm nay,” cô Honey nói, “là để nói về em, vậy mà từ nãy đến giờ cô chẳng làm được gì ngoài việc cứ tự lảm nhảm về bản thân mình. Cô thấy mình như một con ngốc ấy. Cô thực sự hứng thú hơn nhiều với việc tìm hiểu xem liệu đôi mắt kỳ diệu kia của em có thể làm được những gì, Matilda ạ.” 

“Em có thể làm đồ vật dịch chuyển,” Matilda nói. “Em biết là mình có thể làm được điều đó. Em có thể đẩy chúng đi bằng mắt của mình.” 

“Em thấy sao,” cô Honey nói, “nếu chúng ta cùng thử làm một vài thí nghiệm nhỏ để biết xem em có thể dịch chuyển và đẩy các thứ đồ đạc đi được đến đâu?” 

Đột nhiên, khá bất ngờ, Matilda nói: “Nếu cô không phiền, cô Honey, em nghĩ giờ em sẽ không làm vậy. Em muốn về nhà và ngẫm nghĩ về tất cả những điều mình đã nghe được trong suốt chiều nay, thưa cô.” 

Nghe đến đó, cô Honey lập tức đứng phắt dậy. “Tất nhiên rồi,” cô nói. “Cô đã giữ em ở đây quá lâu rồi. Mẹ em chắc phải đang lo lắng lắm.” 

“Bà ấy sẽ chẳng bao giờ thế đâu,” Matilda mỉm cười nói. “Nhưng em muốn được về nhà ngay ạ, nếu cô không phiền.” 

“Vậy mau đi thôi nào,” cô Honey nói. “Cô xin lỗi vì đã để em phải uống thứ trà dở tệ thế này.” 

“Không đâu ạ,” Matilda nói. “Em thích nó lắm.” 

Hai cô trò lại dắt tay nhau trở về nhà của Matilda trong tuyệt đối yên lặng. Cô Honey cảm thấy có lẽ cô học trò nhỏ thích thế hơn. Cô bé có vẻ đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình đến nỗi gần như đi mà không nhìn đường nữa. Khi cả hai đã đến cánh cổng ngôi nhà của Matilda, cô Honey liền nói: “Tốt hơn là em nên quên hết những gì mà cô đã kể với em lúc chiều nay đi, Matilda à.” 

“Em không hứa được chuyện đó đâu,” Matilda nói. “Nhưng em hứa với cô là sẽ không nói lại về chuyện này cho bất kể ai nữa, kể cả là nói với cô.” 

“Cô nghĩ đấy là một quyết định khôn ngoan đấy,” cô Honey đáp. 

“Em không thể hứa là sẽ không nghĩ về những việc đó đâu, cô Honey à,” Matilda nói. “Em đã nghĩ về chúng suốt từ lúc chúng ta rời khỏi nhà cô tới giờ, và em tin là em vừa mới nảy ra một vài ý tưởng rất hay.” 

“Không được,” cô Honey vội gạt đi. “Em làm ơn hãy quên nó đi đi.” 

“Em muốn hỏi cô ba điều cuối, trước khi chúng ta thôi không bàn về chuyện này nữa,” Matilda nói. “Cô có thể làm ơn trả lời em được không, cô Honey?” 

Cô Honey mỉm cười. Thật là kỳ lạ, cô thầm nghĩ, khi giờ đây cô học trò nhỏ xíu này lại bất ngờ tiếp quản hết những vấn đề của cô; lại còn đòi đặt câu hỏi cho cô nữa chứ. “Ừm,” cô đáp, “cái đó còn tùy thuộc xem những câu hỏi đó là gì nữa.” 

“Câu hỏi thứ nhất,” Matilda nói. “Ngày ba cô còn sống, cô Trunchbull thường gọi ông ấy là gì?” 

“Cô chắc chắn bà ấy đã gọi ba cô là Magnus,” cô Honey đáp. “Đó là tên riêng của ông ấy.” 

“Vậy còn ba cô đã gọi bà ấy là gì?” 

“Tên riêng của bà ấy là Agatha,” cô giáo nói, “đó là cái tên mà ba cô đã dùng để gọi bà ta.” 

“Và cuối cùng,” Matilda hỏi, “ba cô và cô Trunchbull đã từng gọi cô là gì? 

“Họ gọi cô là Jenny,” cô Honey đáp. 

Matilda cẩn thận nhắc lại mấy câu trả lời của cô Honey một cách rất cẩn thận. “Để em kể lại xem có đúng không nhé,” cô bé nói. “Ở nhà cô thì ba cô là Magnus, cô Trunchbull là Agatha, còn cô là Jenny; đúng chưa ạ?” 

“Đúng thế,” cô Honey nói. 

“Cám ơn cô ạ,” Matilda nói. “Từ giờ em sẽ không bao giờ nhắc lại về chủ đề này nữa đâu.” 

Cô Honey thắc mắc không biết cô bé đang có dự tính gì trong đầu nữa. “Đừng có làm cái gì ngốc nghếch đấy.” cô nói. 

Matilda cười và quay mình chạy về phía cánh cửa ngôi nhà; rồi kêu to: “Tạm biệt cô Honey! Cám ơn cô về tách trà!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét