Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

BÀI KIỂM TRA HÀNG TUẦN


Đúng hai giờ chiều, cả lớp tập trung lại sau tiếng chuông báo vào lớp; cô Honey cũng có mặt, rất yên tâm khi thấy chiếc bình đựng nước và chiếc cốc đã được đặt yên ổn ở đúng vị trí. Rồi cô bước xuống đứng ở một góc phía cuối phòng học. Tất cả cùng yên lặng chờ đợi. Rồi bất thình lình, hiệu trưởng Trunchbull, trong chiếc quần bó xanh và chiếc thắt lưng có mặt bằng bạc to bự chảng, hùng dũng bước vào. 

“Chào buổi chiều, lũ nhóc.” bà ta nói to. 

“Chào buổi chiều, cô Trunchbull.” lũ trẻ đồng thanh đáp. 

Hiệu trưởng Trunchbull đứng trước mặt cả lớp, chân mở rộng, tay chống nạnh; đưa mắt quét qua một lượt tất cả các cô bé cậu bé đang ngồi một cách lo lắng trước mặt mình. 

“Trông mà phát ghê,” bà ta nói, biểu lộ sự hoàn toàn ghê tởm của mình đối với lũ trẻ; như kiểu bả đang nhìn vào thứ mà một con chó đã bậy ra ngay giữa sàn nhà. “Tụi bây đúng là một lũ ung nhọt dễ làm người ta phải phát buồn nôn.” 

Tất cả mọi học sinh, không ai bảo ai, đều hiểu là phải tuyệt đối giữ yên lặng trong tình huống như thế này. 

“Ta thực sự cảm thấy buồn nôn,” bà ta nói tiếp: “khi nghĩ tới chuyện ta sẽ phải chịu đựng lũ rác rưởi bọn bây trong suốt sáu năm tiếp theo. Vì thế ta thấy tốt nhất là nên tống cổ hết chúng bây ra khỏi cái trường này từ bây giờ; càng nhiều càng tốt, càng đỡ cho ta sau này.” Bà ta dừng lại để khịt mũi vài lần. Hành động đó tạo ra những âm thanh thật kỳ quặc, nghe giống như tiếng khịt mũi của một con ngựa vừa nhai no cỏ; bạn sẽ thấy vậy nếu bạn đã có dịp được bước ngang qua một cái chuồng ngựa đúng lúc chúng đang được cho ăn. “Ta đồ rằng,” bà ta nói tiếp: “ba mẹ tụi bây lúc nào cũng nói tụi bây là những đứa trẻ tuyệt vời nhất trên thế giới. Còn hôm nay, ta ở đây để nói điều hoàn toàn ngược lại; và chúng bây tốt nhất là nên tin ta. Tất cả đứng hết lên!” 

Cả lớp đều đứng vụt dậy ngay lập tức. 

“Xòe hai tay ra phía trước. Khi nào thấy ta bước đến thì hãy lật bàn tay lại, để ta có thể kiểm tra xem cả hai mặt của bàn tay tụi bây đã sạch sẽ hết hay chưa.” 

Hiệu trưởng Trunchbull bắt đầu bước tới từng bàn một, kiểm tra những cái tay. Tất cả đều rất trôi chảy, cho đến khi bà ta lại gần chỗ của một cậu nhóc nhỏ con, ngồi ở dãy bàn thứ hai từ trên xuống. 

“Tên là gì?” bà ta hỏi oang oang. 

“Nigel ạ.” cậu bé đáp. 

“Cái gì Nigel?” 

“Nigel Hicks ạ.” cậu bé lại trả lời. 

“Cái gì Nigel Hicks?” mụ Trunchbull gầm lên. Tiếng gầm to đến nỗi suýt chút nữa thì thằng nhóc bị thổi bay luôn ra ngoài cửa sổ. 

“Có thế thôi ạ.” Nigel nói. “Trừ khi cô muốn hỏi cả tên đệm của em nữa.” Nó là một cậu nhóc dũng cảm; và ai cũng có thể thấy là nó đang cố không để cho con ác quỷ khổng lồ kia đe dọa mình. 

“Ta không hỏi tên đệm của mi, đồ rác rưởi!” con ác quỷ lại rống lên: “Tên ta là gì?”  

“Là cô Trunchbull ạ.” Nigel đáp. 

“Vậy thì dùng nó mỗi khi muốn thưa gửi gì với ta! Được rồi, hãy thử lại lần nữa. Tên mi là gì?” 

“Thưa cô Trunchbull, là Nigel Hicks ạ.” Nigel đáp. 

“Tốt hơn rồi đấy.” mụ Trunchbull nói. “Tay mi dơ quá đó! Lần cuối cùng mi rửa tay là khi nào, hả?” 

“Ưm, để em nghĩ xem.” Nigel nói. “Khó mà nhớ chính xác được là lúc nào. Hôm qua, mà cũng có thể là hôm kia; em cũng không nhớ nổi nữa.” 

Khắp khuôn mặt và cả người mụ Truchbull phình ra trong cơn tức giận, hệt như mụ ta đang bị bơm cho bự lên bằng một cái bơm xe đạp. 

“Ta biết mà!” mụ rống lên. “Ta đã biết ngay từ lúc trông thấy mi mà; không gì khác hơn là một đống rác rưởi bẩn thỉu, hôi thối! Thế ba mi làm nghề gì, thợ móc cống hả?” 

“Không ạ, ba em là bác sĩ.” Nigel đáp. “Mà còn là bác sĩ giỏi nữa ạ. Ba nói khắp người ta lúc nào cũng có vi trùng bao phủ cả rồi, thế nên có thêm một tí đất bám trên người cũng chẳng làm sao hết.” 

“Ồ thế à, thật mừng là hắn không phải bác sĩ của ta.” mụ Truchbull đáp. “Và xin được hỏi, tại sao lại có hạt đậu nướng trên áo mi thế kia?” 

“Tại vì đấy là món bọn em vừa dùng trong bữa trưa, thưa cô Trunchbull.” 

“Vậy ra mi có thói quen giữ bữa trưa trên áo hả, Nigel? Thêm một điều nữa mà ông bố bác sĩ nổi tiếng của mi đã dạy mi phải không?” 

“Tại món đậu nướng đó hơi khó ăn, thưa cô Trunchbull; chúng cứ liên tục rơi ra khỏi cái dĩa của em mỗi lần em muốn lấy chúng vào đĩa.” 

“Mi là thứ đồ đáng kinh tởm!” mụ Trunchbull rống lên. “Mi là một cái ổ vi trùng di động! Ta không muốn thấy mặt mi nữa! Ra góc lớp đứng nhanh, úp mặt vào tường và co một chân lên!” 

“Nhưng thưa cô Trunchbull…” 

“Đừng có cãi ta, đồ nhãi con, nếu không ta sẽ còn bắt mi phải đứng lộn đầu xuống đất nữa đấy! Đi làm những gì mà mi được bảo đi!” 

Nigel lặng lẽ bỏ ra góc lớp đứng. 

“Giờ đứng nguyên tại chỗ đấy, nhãi ranh, trong lúc ta kiểm tra thử xem mi đã học được những gì trong suốt tuần qua. Và đừng có quay đầu lại trong lúc trả lời ta. Cứ quay cái mặt bẩn thỉu của mi vào tường, nghe rõ chưa? Tốt, giờ thì đánh vần[1] từ “write” xem nào.” 

“Từ nào cơ ạ?” Nigel hỏi. “ ‘write” nghĩa là viết chữ bằng cái bút, hay ‘right’ nghĩa là đúng đắn, không sai lầm ạ?”[2]. Cậu nhóc này tình cờ lại là một đứa trẻ thông minh khác thường, thêm nữa ở nhà mẹ cậu cũng đã đặc biệt ôn cho cậu nhóc này rất kỹ về hai môn đánh vần và tập đọc. 

“Cái từ viết bằng cái bút ấy, đồ ngốc.” 

Nigel đánh vần từ ngữ đó một cách hoàn toàn chính xác, khiến mụ Truchbull hoàn toàn ngạc nhiên. Bà ta tưởng mình đã ra một từ cực kỳ khó mà thằng bé chắc chắn chưa học tới; và việc nó trả lời được câu hỏi một cách rất xuất sắc làm cho bà ta tức điên cả người lên. 

Rồi Nigel nói, vẫn đứng lò cò trên một chân và mặt quay vào tường: “Hôm qua cô Honey còn dạy cho chúng em cách đánh vần một từ mới rất dài nữa.” 

“Ồ, là từ gì vậy?” Mụ Trunchbull nhẹ nhàng hỏi. Giọng nói của mụ ta càng nhẹ nhàng thì lại càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm; nhưng Nigel hoàn toàn chưa biết tới điều đó. 

"Từ 'difficulty'[3] ạ," Nigel đáp. “Bây giờ tất cả lớp đều có thể đánh vần từ 'difficulty' rồi đấy ạ.” 

“Vớ vẩn,” mụ Trunchbull nói. “Chúng bay chưa thể học được những từ dài như thế ít nhất là cho đến khi được tám hoặc chín tuổi. Đừng có cố mà nói với ta là tất cả lớp đều có thể đánh vần được cái từ đó. Mi rõ ràng đang nói dối, Nigel.” 

“Không tin thì cô cứ kiểm tra bất cứ ai đi.” Nigel nói, có vẻ như đang liều lĩnh thử vận may của mình. 

Ánh mắt nguy hiểm của hiệu trưởng Trunchbull bắt đầu đảo một vòng quanh lớp học. “Trò!” mụ nói, chỉ vào một cô nhóc nhỏ xíu và trông có phần hơi ngốc tên là Prudence. “Đánh vần cho ta từ 'difficulty' xem nào.” 

Một cách vô cùng tuyệt diệu, Prudence đánh vần từ ngữ đó hoàn toàn chính xác mà không mất đến một giây để chần chờ suy nghĩ. 

Mụ Truchbull có vẻ hơi chưng hửng. Đây rõ ràng không phải là kết quả mà mụ kỳ vọng. “Hừm!” mụ khịt mũi. “Và ta tin chắc là cô Honey hẳn đã dành nguyên cả một tiết học chỉ để dạy bọn mi một từ ngữ duy nhất đó?” 

“Ồ không, không phải vậy đâu ạ.” Nigel đáp. “Cô Honey chỉ dạy bọn em từ đó trong có ba phút thôi, và bọn em sẽ không bao giờ quên được từ đó. Trong ba phút đó cô ấy còn dạy cho chúng em nhiều từ ngữ nữa lắm.” 

“Và chính xác thì phương pháp giảng dạy tuyệt diệu đó là như thế nào vậy, cô Honey?” bà hiệu trưởng hỏi. 

“Để em làm cho cô xem!” cậu nhóc Nigel lại dũng cảm cất lời một lần nữa để “cứu bồ” cho cô Honey. “Và trong lúc giới thiệu thì liệu em có thể bỏ chân xuống và quay mặt lại được không ạ?” 

“Không!” mụ Trunchbull lớn tiếng nạt. “Mi cứ đứng nguyên ở tư thế đó mà trình bày cho ta!”   

“Thôi được ạ,” Nigel đáp, cố gắng giữ thăng bằng khi phải đứng chỉ bằng một chân. “Cô Honey dạy cho chúng em một bài hát nho nhỏ về mỗi từ ngữ, thế là chúng em cùng hát và nhớ luôn cả cách đánh vần từ ngữ đó. Cô có muốn nghe bài hát về từ 'difficulty' không ạ?” 

“Ồ tất nhiên, ta đang rất mong chờ để được nghe nó đó đây.” mụ Trunchbull nói với giọng mỉa mai. 

“Bài hát đó thế này ạ.” Nigel nói. 

"Bà D, bà I, bà FFI, 

Bà C, bà U, bà LTY 

Đấy chính là cách đánh vần từ ‘difficulty’ của bọn em đó ạ." 

“Nghe mới lố bịch làm sao!” mụ Trunchbull khịt mũi. “Mà tại sao toàn những là các “bà” trong cái lời hát đó thế hả? Dù sao thì cô cũng không được phép dạy thơ thẩn với cả hát hò trong giờ học đánh vần đâu, cô Honey! Từ rày trở về sau hãy bỏ cái phương pháp ngớ ngẩn đó đi.” 

“Nhưng tụi nhỏ đã học được những từ ngữ khó một cách rất tốt mà.” Cô Honey nói. 

“Đừng có cãi lại ta, cô giáo!” mụ hiệu trưởng rống lên. “Cứ làm theo lời ta nói đi! Giờ ta sẽ kiểm tra tụi bây kiến thức bảng cửu chương, để xem cô Honey đã dạy tụi bây chút gì về môn Toán chưa nào.” 

Mụ Trunchbull lại trở về vị trí cũ của mình, trên bục giảng trước mặt cả lớp, và đôi mắt đáng sợ của mụ bắt đầu chầm chậm quét qua từng gương mặt học sinh bên dưới một. “Mi!” mụ quát, chỉ thẳng vào một cậu nhóc tên Rupert ngồi ngay ở dãy bàn đầu tiên. “Hai lần bảy bằng bao nhiêu?” 

“Mười sáu ạ.” Rupert trả lời. 

Mụ Trunchbull bắt đầu chậm rãi và nhẹ nhàng lại gần bàn của Rupert theo cái cách một con hổ dữ nhẹ nhàng áp sát một chú nai nhỏ. Rupert ngay lập tức nhận ra tín hiệu nguy hiểm và nhanh chóng thử lại một lần nữa. “Là mười tám!” thằng bé kêu lên. “Hai lần bảy là mười tám chứ không phải mười sáu!” 

“Đồ nhãi ranh đần độn!” Mụ Trunchbull hét lên. “Đồ ngốc, đồ ngớ ngẩn, đồ não làm bằng đất!” Mụ bây giờ đã đến đứng ngay trước mặt Rupert rồi bất ngờ xòe rộng bàn tay to còn hơn cả cái mặt của một cây vợt ten-nít và túm lấy hết mớ tóc của thằng bé chỉ trong một nắm tay. Rupert có một mái tóc vàng rất dày. Mẹ nó rất thích một mái tóc vàng dày và dài, bà cho rằng một mái tóc như vậy là rất đẹp và vì thế, cho phép thằng bé nuôi mái tóc của nó dài hơn hẳn bình thường. Mụ Trunchbull đặc biệt ghét những mái tóc dài của bọn con trai không kém hơn gì sự thù ghét của mụ với tóc thắt đuôi sam và tóc tết thành bím ở tụi con gái; và mụ đang sắp sửa có dịp để thể hiện sự thù ghét đó lên mái tóc của cậu nhóc xấu số Rupert. Mụ túm chặt mớ tóc dài vàng óng của thằng bé trong nắm tay khổng lồ của mình và rồi, dồn sức vào cánh tay, mụ nhấc bổng thằng bé ra khỏi ghế và giữ nó lơ lửng, quẫy đạp trong không trung. 

Rupert hét lên. Nó uốn éo, vặn vẹo, hai chân vung vẩy đá vào không khí; và tiếp tục hét lên như một con lợn bị chọc tiết, còn mụ Trunchbull thì rống lên. “Hai lần bảy là mười bốn! Hai lần bảy là mười bốn! Ta sẽ không buông ra chừng nào mi chưa nhắc lại được nguyên văn như thế!” 

Từ phía cuối lớp, cô Honey vội kêu lên: “Cô Trunchbull! Làm ơn hãy buông thằng bé ra đi ạ! Cô đang làm đau nó đó! Toàn bộ tóc của nó sẽ rụng ra hết mất thôi!” 

“Cũng có thể đấy, nếu nó cứ tiếp tục giẫy dụa như đỉa phải vôi thế này!” Mụ Trunchbull quát to. “Giữ yên xem nào, đừng có mà uốn éo nữa!” 

Đó cũng thật là một cảnh tượng ngoạn mục: mụ hiệu trưởng khổng lồ đu đưa thằng bé giữa không trung, còn thằng bé thì quay tròn, lắc lư như một vật bị cột nơi đầu sợi dây và hét lên the thé. 

“Nói đi!” mụ Trunchbull rống lên: “Nói hai lần bảy là mười bốn đi! Nói nhanh lên không ta sẽ lắc mi lên xuống và mớ tóc bẩn thỉu của mi sẽ thực sự bị rụng ra hết, đủ để nhồi nguyên một cái sô-pha đấy! Mau nói đi! Hai lần bảy là mười bốn; nói đi rồi ta sẽ thả mi ra!” 

“Ha… Hai lần bảy là mư… mười bốn ạ.” Rupert đáp, vừa nói vừa thở hổn hển vì đau. Và mụ Trunchbull, giữ đúng lời hứa của mình, mở nắm tay và, thực sự theo nghĩa đen, buông thằng bé ra. Nó còn đang lơ lửng cách mặt đất cả một đoạn khi mụ Trunchbull thả nó xuống, và thế là cả thân mình thằng bé lao thẳng xuống mặt sàn rồi lại nảy mạnh lên một cái, hệt như một trái banh bị người ta ném cái bộp xuống đất. 

“Ngồi dậy ngay, và đừng có rên rỉ nữa!” mụ Trunchbull quát. 

Rupert lồm cồm bò dậy và trở về chỗ ngồi, vừa đi hai tay vừa xoa xoa đỉnh đầu cho đỡ đau. Mụ Trunchbull quay trở lại vị trí của mình ở ngay phía trước lớp. Tất cả lũ trẻ đều ngồi yên, không dám cựa quậy chi hết. Chưa đứa nào được thấy một cảnh tượng như vừa rồi bao giờ cả. Thật là một màn giải trí hết sức độc đáo, còn hay hơn cả coi kịch nữa. Nhưng có một điểm khác biệt lớn ở đây so với kịch. Ở đây lũ trẻ có một trái bom sống khổng lồ nằm ngay trước mũi mình, có khả năng nổ banh xác bất cứ ai thành ra cả trăm mảnh nhỏ bất cứ lúc nào. Bởi thế, tất cả mọi cặp mắt đều chăm chú đổ dồn cả vào hiệu trưởng Trunchbull. 

“Ta không thích những kẻ nhỏ con.” mụ ta nói. “Những kẻ bé nhỏ đúng ra nên không bao giờ chòi mặt ra đường cho bất cứ ai trên đời này nhìn thấy mới phải. Đúng ra nên giữ tất cả chúng trong một cái hộp, như kiểu mấy cái hộp đựng khuy hay hộp đựng kẹp tóc ấy, cho khuất mắt đi. Ta chẳng thể nào hiểu nổi tại sao lũ trẻ con tụi bây lại mất nhiều thời gian để lớn lên đến thế. Hẳn bọn chúng bây cố tình làm thế để trêu ngươi ta đây mà.” 

Thêm một cậu bé đặc biệt dũng cảm nữa, ngồi ở hàng ghế đầu, nói: “Nhưng chắc chắn chính cô cũng từng là một đứa nhỏ mà, phải không cô Trunchbull?” 

“Ta chưa bao giờ là một đứa nhỏ cả.” hiệu trưởng Trunchbull nói to. “Từ lúc sinh ra đã luôn to lớn rồi, và ta không hiểu nổi tại sao những kẻ khác lại không thể làm được như thế.” 

“Nhưng chắc chắn lúc sinh ra cô cũng đã phải là một đứa bé chứ?” thằng bé nói. 

“Ta! Một đứa bé!” mụ Trunchbull quát lên. “Sao mi dám nói một điều như thế chứ hả? Đồ láo xược! Một sự lăng nhục kinh tởm! Mi tên gì? Và đứng dậy khi muốn nói chuyện với ta!” 

Cậu nhóc liền đứng dậy. “Tên em là Eric Ink, thưa cô Trunchbull.” 

“Eric cái gì cơ?” mụ Trunchbull quát hỏi. 

“ ‘Ink’[4] ạ, thưa cô.” cậu bé trả lời. 

“Đừng có nói láo, đồ nhãi con! Làm quái gì có cái họ nào như vậy!” 

“Không tin thì cô cứ tra trong danh bạ điện thoại mà xem.” Eric nói. “Cô sẽ thấy tên ba em trong danh sách những người có họ ‘Ink’.” 

“Được rồi,” mụ Trunchbull nói. “Cứ cho là mi có họ Ink đi, nhóc. Nhưng để ta nói cho mi biết, mi không phải là thứ không thể gột sạch được, nghe rõ chưa? Ta sẽ gột cho mi lộn trắng từ trong ra ngoài nếu mi ra vẻ thông minh với ta, hiểu không? Đánh vần ‘cái gì’ xem nào?”[5]

“Em không hiểu,” Eric nói. “Cô muốn em đánh vần cái gì cơ ạ?” 

“Đánh vần ‘what’, đồ ngốc! Đánh vần cái từ ‘what’ (cái gì) ấy!” 

"W - O - T," Eric nhanh nhẩu trả lời. 

Một sự im lặng đáng sợ phủ lấy khắp căn phòng. 

“Ta cho mi một cơ hội nữa,” mụ Trunchbull nói, vẫn không hề chuyển động. 

“À phải, em nhớ rồi.” Eric nói. “Còn có một chữ ‘H’ trong từ đó nữa. W - H - O - T. Dễ ợt." 

Chỉ bằng hai sải chân, mụ Trunchbull đã tới được ngay phía sau cái bàn của Eric; và mụ đứng đó, phủ một bóng đen chết chóc lên người thằng bé. Eric sợ hãi ngoái lại nhìn qua vai và trông thấy hình ảnh gần kề của con quái vật đang đứng ngay sát cạnh mình. “Em đã đáp đúng, phải không ạ?” nó lí nhí nói một cách đầy lo lắng. 

“Mi đã đáp sai!” mụ Trunchbull quát. “Ta thấy mi là một đứa nhãi con sẽ luôn luôn sai! Mi ngồi sai! Mi nhìn sai! Mi nói cũng sai! Bất cứ cái gì mi làm cũng sai hết! Ta sẽ cho mi một cơ hội cuối để trả lời đúng! Đánh vần từ 'what' đi!" 

Eric có chút chần chừ. Rồi, một cách rất chậm chạp, nó bắt đầu nói: “Không phải là W - O - T, cũng không phải là W -H - O -T. Em biết rồi! Vậy thì hẳn phải là W - H - O -T - T.” 

Từ phía đằng sau Eric, mụ Trunchbull vươn hai cánh tay ra và túm lấy hai cái tai của thằng bé, mỗi tay một bên, bấu mạnh chúng bằng ngón trỏ và ngón cái. 

“Au!” Eric kêu lên. “Au! Đau quá!” 

“Ta còn chưa bắt đầu đâu,” mụ Trunchbull nói. Và giờ, giữ chặt lấy thằng bé bằng hai tai, mụ bắt đầu nhấc bổng thằng bé lên khỏi mặt đất. Và cũng giống như thằng bé Rupert trước đây, nó thét lên the thé vì đau. 

Từ phía cuối lớp, cô Honey kêu lên: “Cô Trunchbull! Đừng! Làm ơn hãy thả thằng bé ra! Hai tai nó sẽ đứt phựt ra mất!” 

“Chúng sẽ không bao giờ đứt ra được đâu.” mụ Trunchbull quát lại. “Ta đã khám phá ra qua kinh nghiệm lâu năm của mình, cô Honey ạ, là tai của bọn nhãi con này dính vào đầu của chúng chặt lắm!” 

“Hãy thả thằng bé ra, làm ơn đi cô Trunchbull.” cô Honey khẩn khoản nài nỉ. “Cô có thể làm nó bị thương mất, thực sự đấy! Cô sẽ giật đứt cả hai tai nó ra mất!” 

“Tai sẽ không bao giờ đứt ra được hết!” mụ Trunchbull quát. “Chúng có thể giãn ra cực tốt, như mấy cái này đây, nhưng ta đảm bảo với cô chúng sẽ không bao giờ đứt!” 

Eric vẫn rú lên thảm thiết hơn bao giờ hết, đôi chân quẫy đạp loạn xị trong không trung. 

Matilda chưa bao giờ thấy một cậu bé, hay thậm chí là bất cứ ai, bị treo lơ lửng giữa không trung chỉ bằng hai cái tai của mình như vậy cả. Giống như cô Honey, cô bé chắc chắn chúng sẽ sớm đứt lìa ra khỏi đầu cậu nhóc sớm thôi, bởi tất cả mọi tải trọng của cơ thể đều đang đổ dồn lên chúng. 

Mụ Trunchbull quát lên: “Từ ‘what’ đánh vần là ‘W - H - A - T’, nghe rõ chưa? Giờ thì nói lại đi, đồ sâu bọ, cách đánh vần của từ ‘what’ là gì?” 

Eric không một chút chần chừ trả lời ngay - nếu có một điều nó có thể học được từ Rupert vừa mới vài phút trước, thì đấy chính là càng nhanh trả lời thì càng sớm được con quái vật này thả ra. “W - H - A - T” nó kêu lên: “what!” 

Vẫn tóm chặt hai tai nó, mụ Trunchbull từ từ hạ thằng bé xuống cái ghế nó vừa ngồi. Rồi mụ nện bước về lại chỗ bục giảng ngay trước lớp, hai tay phủi phủi vào nhau như kiểu vừa phải động chạm đến một thứ gì đó hết sức bẩn thỉu. 

“Đấy mới là cách để dạy cho chúng nhớ đó, cô Honey.” mụ nói. “Nhớ kỹ lấy lời ta, chỉ nói không thôi thì chưa đủ. Phải nện cho kiến thức chui vào đầu chúng. Một hai cú vặn sẽ khiến chúng có thêm động lực để học đấy. Chúng giúp bọn nhãi ranh này tập trung tốt hơn nhiều.” 

“Cô đã có thể làm cho chúng bị thương tật vĩnh viễn đấy, cô Trunchbull!” cô Honey kêu lên. 

“Ồ có chứ, chắc chắn là có chứ.” mụ Trunchbull trả lời với một nụ cười. “Hai cái tai của thằng bé Eric hẳn đã phải dài ra thêm vài phân trong suốt mấy phút vừa rồi đấy! Trông chúng sẽ dài hơn hẳn trước đây. Thế không có gì là xấu cả, thưa cô Honey. Nó sẽ cho thằng bé một khuôn mặt ngộ nghĩnh với đôi tai nhọn trong suốt cả đời. Không phải thế thì càng thú vị hơn sao?” 

“Nhưng cô Trunchbull à…” 

“Ôi, thôi lải nhải đi, cô Honey! Cô cũng ủy mị như chúng thôi. Nếu cô không chịu được những việc này thì mời cô cứ việc đi xin việc ở một cái trường tư của bọn nhà giàu, chuyên dạy những cậu ấm cô chiêu ấy! Một khi cô đã có kinh nghiệm dạy học lâu như ta, cô sẽ nhận ra là chẳng có ích lợi gì trong việc đối tốt với bọn trẻ con hết. Đọc thử cuốn ‘Nicholas Nickleby’ mà xem, cô Honey, của Charles Dickens ấy. Hãy đọc về Ngài Wackford Squeers, vị hiệu trưởng đáng kính của ngôi trường Dotheboys Hall mà xem. Ngài ấy mới là người biết trị bọn nhãi ranh này chứ! Đấy mới là người biết sử dụng đến những cái roi chứ! Ngài ấy lúc nào cũng giữ cho lưng và mông lũ rác rưởi đó đỏ quắn lên, nóng đến nỗi có thể ốp trứng và rán thịt trên đó được! Thật là một cuốn sách hay, cuốn ‘Nicholas Nickleby’ ấy. Nhưng ta không hy vọng có ai trong lũ đần độn có ở đây đã đọc được nó, bởi cứ trông bọn này thôi là đủ biết chúng sẽ chẳng bao giờ biết đọc được đâu!” 

“Em đã đọc nó rồi.” Matilda nhẹ nhàng nói. 

Mụ Trunchbull quay ngoắt đầu lại và nhìn thật kỹ vào cô bé với đôi mắt nâu và mái tóc đen đang ngồi ở hàng ghế thứ hai. “Mi vừa nói gì cơ?” mụ hỏi lại, giọng đanh sắc. 

“Em nói là em đã đọc nó rồi, thưa cô Trunchbull.” 

“Đọc cái gì cơ?” 

“Cuốn ‘Nicholas Nickleby’ ấy ạ, thưa cô.” 

“Mi nói dối!” mụ Trunchbull quắc mắt nhìn Matilda, quát. “Ta thậm chí ngờ rằng không có đến nổi một đứa trẻ trong cái trường này đã đọc cuốn sách đó, vậy mà bây giờ mi, một con bọ còn chưa ra khỏi trứng, dám làm mặt ráo hoảnh mà nói với ta một lời nói dối hiển nhiên đến như thế ư? Sao mi dám làm thế? Chắc mi hẳn phải coi ta là một con mụ vô cùng ngu ngốc? Mi nghĩ ta là một con mụ ngốc hả, nhãi con?” 

“Ưm…” Matilda nói, rồi dừng lại đôi chút, lưỡng lự. Cô bé muốn nói thẳng ra là ‘Vâng, em thực sự nghĩ thế đấy ạ.’, nhưng mở miệng ra nói câu đó thì chẳng quá bằng tự sát. “Ưm…” cô bé lại nói lại lần nữa, vẫn lưỡng lự, và vẫn từ chối nói “Không.” 

Mụ Trunchbull đoán biết được đứa trẻ đang nghĩ gì, và hẳn nhiên là mụ không thích cái ý nghĩ đó chút nào hết. “Đứng dậy mỗi khi nói chuyện với ta!” mụ quát. “Mi tên là gì?” 

Matilda đứng dậy và đáp. “Tên em là Matilda. Matilda Wormwood, thưa cô Trunchbull.” 

“Ồ, Wormwood hả?” mụ Trunchbull nói. “Vậy mi hẳn phải là con gái của gã chủ tiệm xe cũ Wormwood Motors trong làng phải không?” 

“Vâng, thưa cô Trunchbull.” 

“Hắn là một tên lừa đảo!” mụ Trunchbull quát. “Một tuần trước hắn bán cho ta một cái xe cũ mà hắn quảng cáo là gần như còn mới nguyên; lúc đó ta còn tưởng hắn là người tốt chứ. Nhưng đến lúc sáng nay, khi ta đang lái cái xe qua làng, cả cái động cơ rã hết cả ra và rơi luôn xuống đường! Khắp cả cái thứ đó đã được nhồi đầy là mạt cưa! Tên khốn đó là một thằng kẻ trộm, một thằng móc túi, quân lừa đảo! Ta thề sẽ lột da hắn ra làm xúc xích, mi cứ chờ xem có đúng không!” 

“Ông ấy cũng khá là khôn ngoan trong kinh doanh.” Matilda nói. 

“Khôn ngoan cái con khỉ!” mụ Trunchbull rống lên. “Và cô Honey có nói với ta là mi cũng khá là khôn ngoan đấy, đúng không? Để ta nói cho mà biết, ta không thích những đứa khôn ngoan. Chúng chỉ rặt là một bọn lừa đảo! Mi chắc chắn cũng là đứa chỉ biết đi lừa đảo người khác! Trước khi ta mắc bẫy của cha mi, hắn đã kể cho ta nghe một vài trò hư đốn của mi ở nhà đấy, con nhãi ạ; và mi tốt hơn hết là đừng nên giở một trò nào trong số đó ra ở cái trường này, nghe rõ chưa? Từ giờ ta sẽ đặc biệt chú ý tới mi, vậy nên đừng hòng nghĩ đến những trò lừa đảo hay quậy phá gì hết. Giờ thì ngồi xuống và giữ yên lặng đi!” 
__________________________________

[1] Nguyên bản: “spell” - do hạn chế của ngôn ngữ, người dịch không thể tìm ra một từ trong tiếng Việt có nghĩa gần chính xác với từ gốc hơn từ “đánh vần”. Thực ra “spell” trong tiếng Anh khác với “đánh vần” trong tiếng Việt. “Đánh vần” là đọc lên các âm, các vần của một từ; trong khi “spell” có nghĩa là đọc lên các chữ cái cấu tạo nên từ đó. Trong tiếng Việt không cần có hành động giống như “spell” vì chỉ cần đánh vần được một từ là đồng thời sẽ biết được các chữ của từ đó; ngược lại trong tiếng Anh cũng không có khái niệm “đánh vần” vì tiếng Anh là ngôn ngữ đa âm tiết, không có vần nên không thể “đánh vần” được từ. Có thể nói điểm khác biệt cơ bản giữa hai khái niệm này là ở mục đích hành động của chúng: “đánh vần” hướng đến việc đọc ra được cách phát âm của từ; còn “spell” lại hướng đến đọc ra được cách viết của từ. 

[2] Trong tiếng Anh, hai từ “write”“right” có cách viết và nghĩa khác nhau, nhưng âm đọc lên lại hoàn toàn giống nhau; do đó nếu được yêu cầu phải viết ra từ có âm đọc đó, bạn sẽ phải hỏi lại xem yêu cầu của người ra đề là từ nào trong hai từ trên - như điều Nigel đã hỏi. 

[3] Có nghĩa là “sự khó khăn” 

[4] Có nghĩa là “mực” (mực viết). 

[5] Nguyên bản: “Spell what.” - câu này có thể hiểu theo hai nghĩa: “Hãy đánh vần từ ‘what’ “ hoặc “Đánh vần cái gì?”. Nigel hiểu câu đó theo nghĩa thứ hai, khiến cho cậu nhóc trở nên bối rối và phải hỏi lại xem ý định của cô Trunchbull là gì.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét