Gia đình nhà Teavee, cùng với Charlie và Ông Nội Joe, rời khỏi thang máy và bước chân vào một căn phòng cực kỳ sáng, cực kỳ trắng; thứ ánh sáng trắng đó chói mắt đến nỗi tất cả họ lập tức phải dừng bước và lấy tay che mắt. Ngài Wonka đưa cho mỗi người họ một cặp kính râm và nói, “Mau đeo kính vào đi! Và đừng có bỏ kính ra trong này dù vì bất cứ lý do gì! Ánh sáng ở đây có thể làm mù mắt các bạn đấy!”
Ngay khi Charlie đeo cặp kính râm lên, cậu lập tức có thể nhìn ngó xung quanh dễ chịu hơn hẳn. Cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng dài và hẹp. Tất cả các bức tường đều được sơn trắng xóa. Thậm chí cả sàn nhà cũng có màu trắng, và không hề có dù chỉ một chút xíu bụi bặm hay vết bẩn ở bất cứ chỗ nào. Trên trần nhà, những chùm đèn lớn tắm đẫm căn phòng trong một màu trắng đến chói mắt. Ở một đầu của căn phòng là một chiếc máy quay phim khổng lồ được đặt trên những bánh xe, và có cả một đội quân Oompa-Loompa đang xúm xít quanh đó, tra dầu vào các khớp nối, vặn chỉnh các núm điều khiển, lau sạch ống kính máy quay. Các Oompa-Loompa đều ăn mặc theo một lối vô cùng kỳ lạ. Họ mặc những bộ đồ bảo hộ vũ trụ màu đỏ tươi, với đầy đủ cả kính và mũ bảo hiểm - hay ít nhất thì trông chúng cũng rất giống đồ bảo hộ vũ trụ - và họ đều đang làm việc một cách vô cùng yên lặng. Nhìn họ làm việc như vậy khiến Charlie cảm thấy một cảm giác nguy hiểm. Có gì đó rất nguy hiểm trong những công việc này, và các Oompa-Loompa biết rõ điều đó. Không hề thấy họ chuyện trò hay cười đùa gì ở đây cả. Rất chậm rãi, họ từ từ di chuyển một cách cẩn thận xung quanh chiếc máy quay phim, trong những bộ đồ bảo hộ đỏ chót của mình.
Ở đầu kia của căn phòng, cách chiếc máy quay phim đó độ năm chục bước, lại chỉ có duy nhất một anh chàng Oompa-Loompa (cũng đang mặc một bộ đồ bảo hộ đỏ chót), đang ngồi sau một cái bàn dài, mắt chăm chú quan sát vào một cái màn hình tivi rất lớn đặt trước mặt.
“Được rồi, mọi người đến đây nào.” Ngài Wonka thốt lên, nhảy tưng tưng vì hào hứng. “Đây là căn phòng thử nghiệm cho phát minh mới nhất và vĩ đại nhất của tôi - Sô cô la Tivi!”
“Thế Sô cô la Tivi là cái gì ạ?” Mike Teavee hỏi.
“Lạy Chúa, nhóc à, làm ơn đừng ngắt lời ta nữa!” Ngài Wonka nói. “Nó hoạt động thông qua tivi. Bản thân tôi thì không thích tivi cho lắm. Nếu lâu lâu xem một lúc thì cũng tốt thôi, nhưng vấn đề là lũ trẻ bây giờ xem tivi quá thường xuyên. Chúng chỉ muốn ngồi đó cả ngày, không làm gì ngoài việc cứ dán mắt vào cái những màn hình…”
“Giống như cháu vậy!” Mike Teavee reo lên.
“Im nào!” Ông Teavee nói.
“Cám ơn ông,” Ngài Wonka nói. “Giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết dàn tivi kia của tôi đặc biệt thế nào. Nhưng trước hết mọi người có biết tivi bình thường hoạt động thế nào không? Nguyên lý rất đơn giản. Ở một đầu, nơi hình ảnh được chụp, ta có một cái máy quay phim lớn, nó hoạt động cũng giống như máy ảnh ấy, và ta bắt đầu ghi lại hình ảnh của một thứ gì đó. Hình ảnh sau đó bị xé thành vô số mảnh nhỏ li ti, mắt thường không thể thấy được, và những mảnh nhỏ này bị dòng điện bắn tung lên trời. Ở trên trời, chúng bay lượn lung tung đi khắp nơi, rồi bất ngờ đến một lúc nào đấy chúng đâm phải cái ăng-ten trên nóc một nhà nào đó. Thế là chúng chui vào trong ăng-ten và chạy theo dây dẫn nối thẳng tới tivi, và ở đó chúng được xếp đặt hết lại cho đến cuối cùng mảnh nào vào đúng vị trí mảnh đấy (giống như chơi xếp hình ấy!) và Búp! Hình ảnh đã hiển thị trên màn hình đúng như cách mà nó được…”
“Đó không chính xác là cách mà tivi hoạt động đâu.” Mike Teavee nói.
“Tai trái của ta nghe hơi kém một chút,” Ngài Wonka nói. “Cháu phải thứ lỗi cho ta nếu ta không nghe ra được từ nào cháu nói cả.”
“Cháu nói đấy không chính xác là cách mà tivi hoạt động!” Mike Teavee hét lên.
“Cháu là một đứa trẻ ngoan.” Ngài Wonka đáp. “Nhưng cháu nói nhiều quá. Được rồi! Ngay lần đầu tiên tôi được thấy cách tivi bình thường làm việc, tôi đã chợt nảy ra một ý nghĩ: “Nếu người ta có thể xé vụn một hình ảnh ra thành vô số mảnh nhỏ và cho chúng bay tứ tán trong không khí, sau đó lại lắp chúng lại với nhau như cũ ở đầu bên kia; vậy thì sao tôi lại không thể làm điều tương tự với sô cô la chứ? Sao lại không thử xé một miếng sô cô la thành hàng nghìn miếng nhỏ xíu, sau đó cho chúng bay loạn xị ngậu trong không trung rồi lại ghép nó về như cũ ở đầu bên kia, sẵn sàng để được ăn?”
“Cái đó là chuyện không thể!” Mike Teavee nói.
“Cháu nghĩ thế à?” Ngài Wonka kêu lên. “Được, vậy hãy xem đây! Bây giờ ta sẽ gửi một thanh sô cô la hảo hạng của mình từ đầu này tới đầu kia của căn phòng - qua tivi! Chuẩn bị sẵn tinh thần đi! Mang thanh sô cô la ra đây!”
Ngay lập tức, sáu anh chàng Oompa-Loompa tiến tới trước, vác trên vai một thanh sô cô la lớn nhất mà Charlie từng được thấy trong đời. Nó phải to bằng nguyên tấm nệm mà cậu vẫn dùng để ngủ ở nhà.
“Nó phải to như thế,” Ngài Wonka giải thích. “bởi bất cứ khi nào ta gửi thứ gì đấy đi bằng tivi, nó cũng sẽ bị nhỏ lại hết. Thậm chí ngay với tivi bình thường cũng vậy, ta ghi hình một người đàn ông vô cùng cao lớn, thế nhưng khi anh ta hiện ra trên màn hình thì chỉ bé không hơn một cây bút chì là bao. Được rồi! Sẵn sàng nào! Không, không! Dừng lại! Khoan đã! Cháu! Mike Teavee! Mau đứng lùi lại ngay! Cháu đang đứng quá gần cái máy quay phim đấy! Cái máy đó sẽ bắn ra những tia hết sức nguy hiểm! Nó có thể xé cháu ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ ngay tức khắc! Đấy là lý do tại sao các Oompa-Loompa phải mặc đồ bảo hộ vũ trụ đó! Bộ đồ đó bảo vệ hỏi khỏi các loại tia kia! Được rồi, tốt hơn rồi đấy! Bắt đầu nào! Khởi động đi!”
Một trong các Oompa-Loompa tóm lấy một cái cần điều khiển và kéo mạnh nó xuống.
Một tia chớp sáng chói mắt lóe lên.
“Thanh sô cô la biến mất rồi!” Ông Nội Joe kêu lên, vung vẩy hai cánh tay.
Quả đúng vậy! Thanh sô cô la khổng lồ đã hoàn toàn biến mất, không để lại dù chỉ là một chút dấu vết!
“Nó đang di chuyển khắp nơi rồi đấy!” Ngài Wonka nói. “Ngay lúc nó nó đang bay tứ tán khắp nơi trong không khí ngay trên đầu chúng ta! Nhanh! Mau lại đây!” Ông nói rồi phóng vụt tới chỗ đặt chiếc tivi, và những người khác vội vã đuổi theo ông. “Nhìn lên màn hình mà xem!” Ông ấy kêu lên. “Nó đến rồi đây này!”
Màn hình tivi từ từ lập lòe dần, rồi sáng hẳn lên. Và rồi bất ngờ, một thanh sô cô la xuất hiện ngay giữa màn hình.
“Lấy nó ra đi.” Ngài Wonka kêu lên, càng lúc trông ông lại càng có vẻ phấn khích.
“Làm thế nào mà lấy ra được chứ?” Mike Teavee cười ngặt nghẽo đáp. “Nó chỉ là hình ảnh trên tivi thôi!”
“Charlie Bucket!” Ngài Wonka kêu lên. “Cháu lấy nó ra đi. Thò tay vào trong rồi lôi nó ra!”
Charlie vươn tay ra chạm vào màn hình, và rồi bất ngờ, một cách vô cùng kỳ diệu, thanh sô cô la chạm vào những ngón tay của cậu bé. Charlie bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa đã đánh rơi thanh kẹo.
“Ăn thử đi.” Ngài Wonka kêu lên. “Bóc ra và ăn thử nó mà xem! Đảm bảo nó sẽ ngon vô cùng! Nó vẫn là thanh kẹo đó mà! Nó chỉ là bị nhỏ đi một chút trong chuyến hành trình, có thế thôi!”
“Thật vô cùng tuyệt diệu!” Ông Nội Joe kinh ngạc nói. “Nó… nó… nó là một phép màu!”
“Cứ thử tưởng tượng mà xem,” Ngài Wonka thốt lên, “khi tôi bắt đầu ứng dụng nó trên toàn thế giới… các bạn sẽ ngồi nhà, xem tivi, và rồi bất ngờ phần quảng cáo xuất hiện, và một giọng nói cất lên: “HÃY MUA SÔ CÔ LA CỦA HÃNG WONKA! ĐÓ LÀ NHỮNG THANH SÔ CÔ LA NGON NHẤT TRÊN THẾ GIỚI! NẾU CÁC BẠN KHÔNG TIN TÔI, VẬY HÃY TỰ MÌNH KIỂM CHỨNG ĐI - NGAY BÂY GIỜ!” Và bạn chỉ cần vươn tay ra và túm lấy một thanh! Nghe có tuyệt không cơ chứ?”
“Tuyệt vời!” Ông Nội Joe nói. “Nó sẽ làm thay đổi cả thế giới!”
vậy là ko cần mua, cứ đợi quảng cáo là có để ăn rồi. sau đó ko còn ai mua socola nữa và thế là thất nghiệp, phá sản :))))))
Trả lờiXóa