“Tôi chưa bao giờ thấy chuyện gì như thế này cả!” Ngài Wonka kêu lên. “Bọn trẻ cứ biến mất như một lũ thỏ ấy! Nhưng mọi người tuyệt đối không nên lo lắng! Tất cả chúng rồi sẽ ra ngoài an toàn thôi!”
Ngài Wonka nhìn những người đang đứng xung quanh mình trong dãy hành lang. Chỉ có hai đứa trẻ còn lại - Mike Teavee và Charlie Bucket. Và cũng chỉ còn lại có ba người lớn - ông bà Teavee và Ông Nội Joe. “Chúng ta đi tiếp chứ?” Ngài Wonka hỏi.
“Vâng ạ!” Charlie Bucket reo lên.
“Chân cháu mỏi quá rồi.” Mike Teavee nói. “Cháu muốn xem tivi!”
“Nếu cháu thấy mỏi chân, vậy thì chúng ta sẽ đi tiếp bằng thang máy!” Ngài Wonka nói. “Ở bên này đây. Nhanh nào! Mau vào trong thôi!”. Ông ấy bước nhanh qua lối hành lang để tới trước hai cánh cửa của một buồng thang máy. Hai cánh cửa từ từ trượt mở ra, Ngài Wonka và tất cả những người còn lại lục đục chui vào.
“Nào, giờ thì,” Ngài Wonka reo lên. “Chúng ta nên bấm nút nào trước đây? Các cháu hãy chọn đi!”
Charlie Bucket lặng lẽ nhìn xung quanh kinh ngạc. Đây là buồng thang máy kỳ lạ nhất mà cậu bé từng được thấy! Nút bấm có ở khắp mọi nơi! Các bức tường, và thậm chí là trên cả trần nhà nữa, có chi chít những hàng dài hàng dài các nút bấm nho nhỏ. Mỗi bức tường phải có đến cả nghìn cái nút bấm, và còn thêm cả nghìn cái nút bấm khác ở trên trần nữa! Và rồi Charlie để ý thấy rằng, mỗi nút bấm lại có một cái nhãn bằng giấy nhỏ in ở ngay bên cạnh để thông báo cho người trong thang máy biết địa điểm tương ứng với nút bấm đó.
“Đây không phải là một cái thang máy chỉ biết đi lên đi xuống bình thường đâu!” Ngài Wonka tự hào nói. “Nó có thể đi dọc, đi ngang, đi chéo đủ các chiều khác nhau! Nó có thể tới tất cả các phòng trong nhà máy, bất kể là nó ở đâu! Chỉ cần đơn giản là ấn nút, và thế là “Tinh!”, chúng ta đã đến nơi!”
“Tuyệt diệu!” Ông Nội Joe thốt lên. Đôi mắt ông sáng lên đầy phấn khích khi ông đưa mắt quan sát một vòng tất cả những chiếc nút bấm.
“Cả toàn bộ cái thang máy này được làm bằng những tấm thủy tinh rất dày và hoàn toàn trong suốt!” Ngài Wonka tuyên bố. “Trần, tường, sàn nhà, rồi cửa, tất cả đều được làm từ thủy tinh, do đó người bên trong có thể quan sát được toàn bộ mọi thứ bên ngoài!”
“Nhưng bên ngoài cũng có cái gì để mà nhìn đâu.” Mike Teavee nói.
“Chọn một nút bấm đi!” Ngài Wonka nói. “Mỗi đứa có thể chọn một nút bấm tùy thích. Mau chọn đi! Nhanh lên nào! Trong mỗi căn phòng đều có một thứ rất ngon và rất tuyệt diệu đang được sản xuất!”
Nghe thấy vậy, Charlie liền nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp một lượt các tấm giấy nhỏ ở bên cạnh các nút bấm trong thang máy.
MỎ KHAI THÁC KẸO - 10.000 MÉT SÂU DƯỚI MẶT ĐẤT, một cái ghi.
SÂN TRƯỢT BĂNG LÀM TỪ KẸO DỪA, trên một cái khác ghi.
rồi đến… SÚNG PHUN NƯỚC BẮN RA NƯỚC ÉP DÂU TÂY.
CÂY RA QUẢ KẸO TÁO ĐỂ TRỒNG TRONG CÁC KHU VƯỜN - ĐỦ MỌI KÍCH CỠ.
KẸO PHÁT NỔ - DÀNH CHO KẺ THÙ.
KẸO MÚT PHÁT SÁNG ĐỂ ĂN TRÊN GIƯỜNG LÚC BAN ĐÊM.
KẸO CARAMEN TỰ TRÁM LỖ SÂU RĂNG - KHÔNG CÒN CẦN ĐẾN NHA SĨ NỮA.
KẸO DẺO DÍNH HÀM CHO CÁC VỊ PHỤ HUYNH THÍCH NÓI NHIỀU.
SÔ CÔ LA THANH VÔ HÌNH ĐỂ ĂN TRONG LỚP HỌC.
BÚT CHÌ LÀM BẰNG ĐƯỜNG.
BỂ BƠI CHỨA NƯỚC CHANH SỦI BỌT.
KẸO XỐP CẦM TAY THẦN KỲ - KHI CẦM NÓ TRONG TAY, SẼ NẾM THẤY VỊ TRONG MIỆNG.
KẸO MÚT CẦU VỒNG - SAU KHI MÚT CÓ THỂ NHỔ RA SÁU MÀU NƯỚC BỌT KHÁC NHAU.
“Nhanh nào, nhanh nào!” Ngài Wonka sốt ruột nói. “Chúng ta không có cả ngày đâu!”
“Có cái phòng xem tivi nào trong cả đống này không ạ?” Mike Teavee hỏi.
“Tất nhiên là có một phòng có tivi.” Ngài Wonka nói. “Cái nút kia kìa.” Ông ấy chỉ tay. “SÔ CÔ LA TIVI”, trên cái nhãn viết.
“Woa!” Mike Teavee kêu lên. “Đây đúng là căn phòng của cháu rồi!” Cậu bé nhoài người ra và ấn thật mạnh chiếc nút. Ngay lập tức tiếng rừ rừ của động cơ máy xuất hiện. Hai cánh cửa đóng sập lại đến “Cang!” một cái, và chiếc thang máy phóng vọt đi bằng một tốc độ kinh hồn. Nhưng nó lại đang phóng đi theo chiều ngang! Tất cả các hành khách trong thang máy (trừ Ngài Wonka lúc này đang nắm lấy một cái tay nắm dòng xuống từ trên trần) đều ngã dúi dụi xuống sàn vì mất thăng bằng.
“Ôi đứng lên, đứng lên nào!” Ngài Wonka vừa nói vừa cố nén cười. Nhưng ngay khi những người kia vừa loạng choạng đứng lên được thì cái thang máy lại bất ngờ đổi hướng và làm một cú cua rất mạnh ở một đoạn rẽ; thế là tất cả mấy người bọn họ lại ngã dúi dụi xuống sàn thêm một lần nữa.
“Cứu!” Bà Teavee kêu lên.
“Nắm lấy tay tôi nào, quý bà.” Ngài Wonka lịch thiệp nói. “Được rồi! Giờ thì hãy nắm lấy cái tay nắm này! Mỗi người hãy nắm lấy một cái tay nắm đi. Chuyến đi vẫn chưa kết thúc đâu!”
Ông Nội Joe lảo đảo đứng dậy và tóm lấy một cái tay nắm. Charlie bé bỏng, người rõ ràng không thể với cao như thế, vòng tay ôm chặt lấy chân trái Ông Nội Joe và cố giữ cho thật chặt.
Chiếc thang máy phóng nhanh ngang với vận tốc của một cái tên lửa. Và giờ thì nó bắt đầu trèo ngược lên. Nó cứ lao lên và lao lên mãi dọc theo một đường cáp dốc kinh khủng, cứ như là nó đang phóng lên đỉnh một ngọn núi cực kỳ cao và dốc. Bất ngờ, giống như đã lên đến đỉnh ngọn núi, nó lao thẳng xuống như một hòn sỏi bị ném xuống rìa vực; Charlie cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo hết cả lên, còn Ông Nội Joe thì hét to, “Yíp-pi! Phóng nữa đi!”, và Bà Teavee thì hét lớn, “Sợi cáp đã đứt rồi! Chúng ta sẽ chết!”. Ngài Wonka liền nói, “Quý bà yêu quý, xin hãy cứ bình tĩnh”. Ông Nội Joe nhìn xuống Charlie đang tóm chặt lấy chân mình và hỏi, “Cháu không sao chứ, Charlie?”. Charlie hét lên, “Cháu thích lắm! Cứ như đang đi tàu lượn siêu tốc trong công viên vậy!”. Và qua lớp tường kính trong suốt của cái thang máy, họ bắt gặp những cảnh tượng vô cùng kỳ lạ và thú vị đang diễn ra trong các căn phòng.
Một cái vòi nước khổng lồ đang chầm chậm rỉ ra sàn nhà một thứ chất lỏng màu nâu đặc sệt…
Một ngọn núi khổng lồ làm hoàn toàn từ sô cô la đen, và những người Oompa-Loompa (tất cả đều đeo dây nối an toàn) đang treo mình lơ lửng bên vách núi và đục ra những khối sô cô la lớn bằng búa, cuốc và xẻng…
Một cái máy phun tía lia ra toàn bột trắng như một trận bão tuyết…
Một cái hồ toàn caramen lỏng đang nghi ngút bốc hơi…
Một cái làng của những người Oompa-Loompa, với những ngôi nhà và đường phố bé tí hon, và những đứa trẻ cao không đến hai chục phân đang bày trò chơi trên những con phố…
Và giờ chiếc thang máy không còn xuống dốc nữa, nhưng nó có vẻ đang phóng nhanh hơn bao giờ hết, và Charlie có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài chiếc thang máy khi nó lao về phía trước… rồi lộn ngược xuống… rồi rẽ… rồi đi lên trên… rồi lại lao xuống dưới… rồi….
“Tôi sẽ nôn mất thôi!” Bà Teavee kêu lên, mặt chuyển sang màu xanh lè.
“Làm ơn đừng có nôn!” Ngài Wonka vội kêu lên.
“Thử cản tôi xem!” Bà Teavee gắt.
“Vậy tốt nhất bà nên xài đỡ cái này,” Ngài Wonka nói, với tay bỏ chiếc mũ đen lộng lẫy của mình xuống và chìa nó ra, lật ngược lại, đưa tới trước mặt Bà Teavee.
“Làm cái thứ này dừng lại đi!” Ông Teavee hét lên.
“Không thể được,” Ngài Wonka nói. “Chiếc thang máy sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta tới được đó. Tôi chỉ mong là không có ai đang dùng chiếc thang máy kia thôi.”
“Chiếc thang máy nào cơ?” Bà Teavee hét lên.
“Chiếc thang máy còn lại, tình cờ là nó lại đi ngược chiều với chiếc thang máy này.” Ngài Wonka đáp.
“Lạy Chúa tôi!” Ông Teavee thốt lên. “Ý ông là chúng ta có thể sẽ đâm trúng phải nó?”
“Cho đến giờ thì tôi vẫn luôn rất may mắn.” Ngài Wonka trả lời.
“Giờ thì tôi muốn nôn thật đây!” Bà Teavee hét lên.
“Đừng, đừng!” Ngài Wonka nói. “Không phải bây giờ! Chúng ta sắp tới nơi rồi! Đừng làm bẩn chiếc mũ của tôi!”
Ngay lúc đó, có tiếng hãm phanh vang lên đến chói tai, và chiếc thang máy bắt đầu đi chậm lại dần. Rồi cuối cùng nó cũng dừng lại hẳn.
“Đúng là một trải nghiệm đáng nhớ!” Ông Teavee nói, lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn tay.
“Không bao giờ tôi bước chân vào cái thứ này nữa!” Bà Teavee hổn hển kêu lên. Và rồi hai cánh cửa trượt mở ra, và Ngài Wonka nói, “Đợi một chút đã mọi người! Nghe kỹ này! Tôi muốn tất cả mọi người phải thật cẩn thận khi vào trong căn phòng này. Trong này có những thứ rất nguy hiểm, do vậy mọi người phải nhớ tuyệt đối không được động chạm lung tung đấy!”
12345678900987654321234567890-987654321234567890-09876543212345679
Trả lờiXóa1234567891011121314151617181920212223242526272829303132333435363738394041424344454647484950515253545556575859606162636465666768697071727374757677787980
Trả lờiXóa