Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ MÁI TÓC MÀU BẠCH KIM


Không có gì để Matilda phải băn khoăn cả, với một sự dốt nát tới độ như vừa rồi của ông bố thì ổng xứng đáng phải chịu một hình phạt nho nhỏ. Vừa ngồi đó và cố nuốt thứ bữa tối kinh khủng của mình, vừa cố lờ cái tivi đi, Matilda vừa âm thầm lựa chọn giữa hàng đống những phương án khác nhau để dạy cho ông bố mình một bài học. Và đến đêm hôm đó, cô bé đã quyết định xong một phương án cho mình. 

Sáng hôm sau, cô bé dậy thật sớm; chui ngay vào trong nhà tắm và khóa cửa lại. Như chúng ta đều đã biết, mái tóc của bà Wormwood được nhuộm một màu vàng bạch kim sáng óng cả lên, không khác chi màu chiếc quần bó mà mấy cô làm xiếc đi trên dây hay mặc. Cứ sau sáu tháng là bà Wormwood tới tiệm làm tóc để nhuộm lại một lần; nhưng mỗi tháng bà vẫn tự nhuộm thêm ở nhà nữa, bằng một thứ thuốc có tên THUỐC NHUỘM TÓC MÀU BẠCH KIM - LOẠI SIÊU MẠNH. Thứ này chuyên được dùng để xử lý những đám tóc nâu khó bảo cứ liên tục chồi lên từ chân tóc trên đầu mẹ Matilda. Chai thuốc được cất cẩn thận trong chiếc tủ để đồ trong nhà tắm. Trên nhãn chai có ghi, ‘Cẩn thận, thuốc có chứa chất peroxit[1] - chú ý giữ xa tầm tay trẻ em’. Matilda đã đọc đi đọc lại dòng chữ này một cách thích thú không biết bao nhiêu lần rồi. 

Ông Wormwood có một mái tóc đen chẻ ngôi giữa mà ông đặc biệt ưa thích. “Tóc mọc tốt,” ổng hay nói: “cho thấy có một bộ óc vô cùng thông minh bên dưới lớp da đầu.” 

“Giống Shakespeare.” Matilda nói. 

“Giống ai cơ?” 

“Shakespeare ạ.” 

“Hắn có thông minh không?” 

“Có ạ, vô cùng thông minh và tài năng.” 

“Vậy hẳn tóc hắn phải rậm rạp lắm.” 

“Không bố ạ, ông ta bị hói.” 

Ông bố tức giận quát lên. “Nếu mày không biết nói năng cho hợp lý thì câm họng vào đi!” 

Dù sao thì, ông Wormwood giữ cho mái tóc của mình luôn chắc khỏe và bóng mượt - hay ít nhất là ổng cũng nghĩ thế - bằng cách vuốt tóc hàng ngày với bằng một loại kem dưỡng có tên DẦU DƯỠNG TÓC VIOLET. Một chai đầy thứ chất lỏng nhớt màu tím sặc mùi hóa chất này luôn được đặt trên giá kệ cùng với bàn chải và kem đánh răng, và cứ mỗi sáng, sau khi cạo râu, ông Wormwood luôn giành một lúc lâu để mát-xa da đầu với thứ thuốc dưỡng tóc này. Việc chà xát da đầu này sẽ thường đi đôi với những tiếng thở phì phò, những tiếng lẩm bẩm trong miệng: "À há, tốt hơn rồi đấy! Thấm vào tận chân tóc rồi đấy!" mà Matilda có thể nghe thấy rõ mồn một từ phòng ngủ của mình, ở tận phía bên kia hành lang. 

Lúc này, trong không gian kín đáo của phòng tắm buổi sáng hôm đó, Matilda mở nắp chai DẦU DƯỠNG TÓC VIOLET của ông bố ra, đổ hết ba phần tư chai thuốc xuống bồn cầu; rồi đổ đầy lại cái chai đó bằng món THUỐC NHUỘM TÓC MÀU BẠCH KIM - LOẠI SIÊU MẠNH của mẹ mình. Bé đã cẩn thận để lại một lượng vừa đủ dầu dưỡng tóc cũ ở trong chai, để khi trộn tung hỗn hợp lên, chai thuốc vẫn còn ra một màu tím hợp lý. Sau khi đã cất hai loại thuốc trở về vị trí cũ của nó - chai “dầu dưỡng” lên trên giá kệ dưới gương, còn chai thuốc nhuộm thì trở lại tủ để đồ trong nhà tắm - bé lập tức rút lui ra khỏi căn phòng. Đến giờ kế hoạch vẫn đang diễn ra trơn tru. 

Đã đến lúc dùng bữa sáng. Matilda đang ngồi yên lặng bên bàn ăn với món ngũ cốc[2] của mình. Anh trai cô bé ngồi ở phía đối diện, quay lưng lại với cửa, đang nhồi đầy họng món bánh mì nướng phết bơ lạc và mứt dâu tây. Bà mẹ thì đang đứng khuất ở trong nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng cho ông Wormwood ; suất ăn sáng của ổng bao giờ cũng gồm hai quả trứng ốp-la kẹp bánh mì nướng, ba thanh xúc xích, ba lát thịt xông khói cùng mấy miếng cà chua đã được xào sơ qua. 

Lúc đó, ông Wormwood bắt đầu tiến vào phòng một cách vô cùng ầm ĩ. Ổng dường như không thể bước vào bất cứ một căn phòng nào trong cái nhà này mà không gây ra tiếng động, đặc biệt là những khi bước vào phòng ăn để dùng bữa sáng. Ổng đi đến đâu là đánh động cho mọi người biết sự hiện diện của mình đến đó, bằng hàng chuỗi những tiếng động to tướng như dậm chân, hắng giọng, v…v... Dường như đó là cách ông nói với mọi người: “Tao đây! Người chủ vĩ đại của gia đình, người duy nhất kiếm tiền trong cái nhà này, người đã cho bọn mày một cuộc sống dễ chịu đến thế này đây! Hãy chú ý và tỏ ra có chút kính trọng đi, bọn kia!” 

Lần này cũng vậy, ổng sải những bước lớn vào phòng, vỗ mạnh tay vào lưng cậu con trai và nói to: “Nghe này nhóc, ba mày đang cảm thấy lại sắp có một ngày vớ đậm nữa ở gara đây! Tao đang có một vài con xe rất đẹp sẵn sàng để rao bán cho bọn ngốc lắm tiền kia rồi! Này bà, bữa sáng của tôi đâu?” 

“Sắp xong rồi đây, đợi chút!” bà vợ nói vọng ra từ trong bếp. 

Matilda cố tình cúi mặt xuống thấp hơn, khuất sau cái âu to đùng đựng ngũ cốc của mình, không dám ngẩng lên nhìn ông bố. Lý do thứ nhất là vì cô bé còn chưa chắc mình sắp sửa sẽ phải thấy cái gì. Và lý do thứ hai là nếu thứ cô bé sắp sửa nhìn thấy đúng với những gì cô bé đã tưởng tượng, thì Matilda sợ mình sẽ không thể giả vờ nghiêm túc được nữa và sẽ bò lăn ra mà cười mất. Còn cậu anh trai thì hoàn toàn không chú tâm chút nào hết; mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi mồm thì vẫn đang lúng búng đầy bánh phết bơ lạc với mứt dâu tây. 

Ông Wormwood chỉ vừa mới kéo ghế ra ngồi xuống thì bà vợ từ trong bếp đi ra, hai tay bưng một đĩa lớn đựng bánh mì kẹp trứng, xúc xích, thịt xông khói và cà chua. Bà ngẩng lên nhìn ông chồng. Rồi bả đứng khựng lại. Rồi bả hét lên một tiếng kinh hoàng, làm rơi cả cái đĩa xuống đất đến “Choang!” một cái. Tất cả mọi người đều nhảy dựng cả lên, kể cả ông Wormwood . 

“Đang dưng bà bị làm sao đấy hả?” ổng quát. “Nhìn cái cái đống trên thảm xem này!” 

“Tóc ông kìa!” bà vợ thốt lên, chỉ một ngón tay run run về phía ông chồng. “Nhìn tóc của ông mà xem! Ông đã làm gì với mái tóc của mình thế hả?” 

“Vì Chúa, tóc tôi thì làm sao chứ hả?” ổng hỏi. 

“Ôi trời đất ơi ba ơi, ba đã làm gì với mớ tóc đó vậy?” cậu con trai cũng kêu lên. 

Và thế là một khung cảnh ồn ĩ và náo động đã xuất hiện, ngay lúc cả gia đình họ đang dùng bữa sáng. 

Matilda vẫn im lặng không nói gì hết. Cô bé chỉ đơn giản là ngồi đó và chiêm ngưỡng thành quả của mình. Mái tóc đen tuyệt vời mà ông Wormwood vẫn tự hào giờ đây đã chuyển sang một thứ màu nhờ nhờ trắng, thứ màu của chiếc quần bó mà người nghệ sĩ xiếc đi trên dây đã không giặt trong suốt vài tuần. 

“Ông… ông… ông nhuộm tóc đấy à?” bà vợ kêu lên. “Sao lại đi nhuộm tóc? Ông bị ngu à? Mà sao lại chọn cái màu đó? Trông ghê không tả được! Trông ông như con ngợm gì ấy! Gớm quá! Trời ơi!” 

“Bà đang nói cái quái quỷ gì đấy?” ông bố hét lên, ôm lấy đầu bằng cả hai tay. “Tôi chắc chắn chưa bao giờ nhuộm tóc! Bà nói tóc tôi bị nhuộm tức là sao? Nó bị làm sao à? Hay lại một trò đùa ngu xuẩn nào đây?” Mặt ổng xanh lè ra như tàu lá chuối. 

“Ba chắc chắn là đã nhuộm tóc rồi.” cậu con trai nói. “Trông hệt như màu thuốc nhuộm tóc của mẹ, chỉ có điều trông bẩn hơn.” 

“Tất nhiên là ba mày đã nhuộm tóc rồi!” bà mẹ kêu lên. “Đang dưng làm sao mà tóc tự chuyển màu được! Ông đang định làm cái quái gì chứ, ra vẻ cho đẹp trai hơn à? Trông ông giờ như một bà già sắp chết ấy!” 

“Mau lấy cho tôi cái gương!” Ông bố quát lên. “Đừng có đứng đó mà rít lên nữa, lấy cho tôi một cái gương đi, mau lên!” 

Chiếc túi xách của bà mẹ đang nằm ở phía cuối bàn ăn. Bả mở túi và lấy ra một hộp phấn nhỏ, loại có một chiếc gương nhỏ gắn ở bên trong. Bả vội mở nó ra và đưa cho ông chồng. Ông chồng giật lấy chiếc hộp phấn ngay tức khắc, giơ nó lên ngang trước mặt mình; làm tung tóe gần hết số bột phấn lên bộ áo vét đang mặc. 

“Cẩn thận chứ!” bà vợ kêu lên. “Nhìn xem ông đã làm gì này! Chỗ đó là phấn hiệu Elizabeth Arden chính hãng đó!” 

“Ôi Chúa ơi!” ông bố nhìn vào tấm gương và hét lên. “Tôi bị sao thế này? Trông ghê quá! Trông hệt như bà lúc bị nhuộm tóc hỏng! Làm thế quái nào mà tới gara để bán xe với cái đầu thế này được đây? Sao lại thế này được?” Ổng quay lại nhìn khắp cả xung quanh phòng, đầu tiên là bà vợ, rồi đến cậu con trai, và cuối cùng là Matilda. “Sao lại thành thế này?” ổng hét lên. 

“Con nghĩ,” Matilda nhẹ nhàng nói: “chắc là vì ba đã không để ý mà lấy nhầm cái chai thuốc nhuộm của mẹ trên giá thay vì chai thuốc của ba ở ngay cạnh đó rồi.” 

“Chắc chắn là thế rồi!” Bà vợ kêu lên. “Thật sự đấy, Harry, ông còn có thể ngu hơn được nữa không? Sao ông không chịu đọc cái nhãn chai trước khi bôi thứ đó lên đầu chứ? Thuốc của tôi là loại đặc biệt mạnh đấy! Liều dùng của người ta chỉ có một thìa cà phê pha với đầy cả một chậu nước, thế mà ông lại đem trét cả nửa lọ lên trên đầu thế kia! Rồi tóc ông sẽ trụi lủi hết cho mà xem! Da đầu ông đã bắt đầu thấy xót chưa hả?” 

“Bà bảo là tôi sẽ rụng hết tóc ư?” ông Wormwood thảng thốt kêu lên. 

“Chắc chắn là thế!” bà vợ đáp. “Thuốc peroxit mạnh lắm chứ ông tưởng à? Nó cũng là cái chất mà người ta dùng để làm nước cọ nhà vệ sinh đấy, chỉ có điều là tên gọi nó khác đi thôi!” 

“Trời đất ơi!” ông chồng kêu lên. “Cái đầu tôi chứ có phải cái bồn cầu đâu mà cần nước cọ nhà vệ sinh cơ chứ?” 

“Kể cả có pha loãng ra đúng liều như tôi,” bà vợ nói: “thì nó cũng đã làm tóc tôi rụng kha khá rồi, nên có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với ông. Tôi ngạc nhiên là sao nó chưa lột luôn cả da đầu ông ra đấy!” 

“Tôi phải làm gì đây?” ông bố rền rĩ kêu. “Mau nói xem tôi phải làm gì trước khi tóc tôi trụi hết đây?” 

“Con nghĩ,” Matilda nói: “ba nên đi gội đầu ngay, với thật nhiều nước và xà phòng. Nhưng mà phải nhanh lên mới được.” 

“Liệu làm thế tóc có trở về được màu như cũ được không?” ông bố vội vã hỏi. 

“Tất nhiên là không rồi, ông bị ngốc hả?” bà vợ nói. 

“Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể cứ đi loanh quanh với cái đầu như thế này được!” 

“Ông sẽ phải đi nhuộm tóc lại thành màu đen thôi.” bà vợ nói. “Nhưng trước hết phải đi gội cho sạch thuốc đi đã, kẻo không chẳng còn tí tóc nào để mà nhuộm lại nữa đâu!” 

“Phải rồi!” ông bố kêu lên, và bắt tay ngay vào hành động. “Mau gọi điện đặt cho tôi một cái hẹn nhuộm tóc tại cái tiệm làm đầu của bà đi! Nói họ đây là chuyện khẩn cấp! Bảo họ xóa bớt ai đó ra khỏi danh sách chờ đi! Tôi sẽ lên gác gội sạch đầu ngay!” 

Nói rồi ông Wormwood lao biến ra khỏi phòng; và bà Wormwood , với một tiếng thở dài, lại bên chiếc điện thoại và bắt đầu quay số của hiệu làm đầu. 

“Ba cứ hay thích làm mấy trò ngu ngốc, mẹ nhỉ?” Matilda nói. 

Bà mẹ, đang quay số điện thoại, quay lại nói: “Mẹ e rằng bọn đàn ông chẳng bao giờ được thông minh như họ lúc nào cũng huênh hoang. Khi nào lớn rồi con sẽ tự thấy thôi.” 
____________________________

[1] Nguyên bản: “peroxide” - chất pê-rô-xýt, là tên một nhóm các chất hữu cơ cùng có chứa gốc ôxy. Có lẽ ở đây tác giả đang muốn nói đến chất Hiđrô perôxít, hay còn gọi là nước ôxy già, một loại chất lỏng trong suốt, nhớt hơn một chút so với nước, có các thuộc tính ôxi hóa mạnh và vì thế có tính tẩy trắng và tẩy uế rất cao. 

[2] Nguyên bản: “cornflakes”, loại thức ăn làm từ bột ngô, thành dạng miếng nhỏ màu vàng, giòn tan; thường được dùng trong bữa sáng, khi ăn thường được dùng kèm với đường và sữa tươi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét