Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Nhà máy sô cô la của Charlie


Chiếc thang máy thủy tinh bây giờ đang lơ lửng phía trên thị trấn. Trong thang máy là ba người đang đứng: Ngài Wonka, Ông Nội Joe, và Charlie. 

“Ta thật sự rất yêu quý cái nhà máy này.” Ngài Wonka nhìn xuống và nói. Rồi ông ấy dừng lại, cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt Charlie với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Cháu có yêu nhà máy này không, Charlie?” 

“Có chứ ạ!” Charlie đáp. “Cháu nghĩ nó là nơi kỳ diệu nhất trên toàn thế giới!” 

“Ta rất vui khi nghe cháu nói vậy.” Ngài Wonka nói, trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Đúng.” ông ấy nói. “Ta thực sự rất vui khi nghe cháu nói vậy. Và giờ ta sẽ cho cháu biết tại sao.” Ngài Wonka nghiêng đầu đi một chút, và bất ngờ một nét cười rất nhỏ xuất hiện nơi đuôi mắt ông, và ông nói. “Cháu thấy đấy, anh bạn yêu quý, ta đã quyết định sẽ tặng cho cháu cả nơi này như một món quà. Ngay khi cháu đủ lớn để quản lý nó, toàn bộ nhà máy này sẽ là của cháu.” 

Charlie nhìn thẳng vào Ngài Wonka. Ông Nội Joe há hốc mồm ra như định nói gì đó, nhưng rồi không phát ra một tiếng nào cả. 

“Ta nói thật đấy,” Ngài Wonka nói, và nụ cười bây giờ đã hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt ông. “Ta thực sự sẽ trao tặng nó cho cháu. Cháu có đồng ý không?” 

“Tặng cho nó?” Ông Nội Joe nói. “Ông chắc đang nói đùa, phải không?” 

“Tôi không hề nói đùa, thưa bác. Tôi đang nói một cách thực sự nghiêm túc đấy.” 

“Nhưng… nhưng… sao ông lại muốn trao tặng cả nhà máy của mình cho Charlie?” 

“Nghe này,” Ngài Wonka nói, “Tôi đã là một lão già rồi. Tôi thực sự già hơn hai người nghĩ rất nhiều đấy. Tôi không thể cứ tiếp tục như thế này mãi. Tôi không có con cháu, và cũng không có gia đình gì hết. Vậy ai sẽ là người quản lý nhà máy khi mà tôi đã già và không thể tiếp tục làm việc? Phải có một người giữ cho nhà máy tiếp tục hoạt động - ít nhất cũng là cho những người Oompa-Loompa. Nên nhớ, có cả hàng ngàn người vô cùng tài giỏi sẽ đánh đổi tất cả mọi thứ để được tới đây và tiếp quản nhà máy này từ tôi, nhưng tôi không muốn có kiểu người đó. Tôi không hề muốn người kế tục tôi lại là một người lớn chút nào. Một người lớn sẽ không nghe lời tôi, anh ta sẽ không chịu học hỏi. Anh ta sẽ cố làm theo cách của riêng mình, chứ không phải cách của tôi. Vậy nên tôi phải chọn một đứa trẻ. Một đứa trẻ biết yêu thương và biết phân biệt phải trái, một đứa trẻ mà tôi có thể tiết lộ cho nó mọi bí mật làm sô cô la quý giá nhất của tôi - khi mà tôi vẫn còn sống.” 

“Vậy ra đó là lý do ông đã gửi đi những Tấm Vé Vàng!” Charlie kêu lên. 

“Chính xác!” Ngài Wonka nói. “Tôi đã quyết định sẽ mời năm đứa trẻ tới nhà máy, và đến cuối ngày, đứa trẻ mà tôi thích nhất sẽ trở thành người chiến thắng!” 

“Nhưng ông Wonka,” Ông Nội Joe nói. “Ông thực sự muốn trao cả nhà máy cho Charlie chứ? Dẫu sao thì…” 

“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi đâu!” Ngài Wonka kêu lên. “Chúng ta còn phải đi đón các thành viên khác trong gia đình hai người đến đây - bố Charlie, mẹ Charlie và tất cả những người khác nữa! Họ có thể sống trong nhà máy kể từ bây giờ! Tất cả họ có thể giúp đỡ Charlie quản lý nhà máy cho đến khi cậu bé có thể tự làm việc đó một mình! Cháu sống ở đâu, Charlie?” 

Charlie nhìn về phía những ngôi nhà phủ tuyết trắng đang trải ra phía dưới qua những cánh cửa thủy tinh của chiếc thang máy. “Đằng kia ạ!” Cậu bé nói và chỉ một ngón tay về phía nhà mình. “Là căn nhà gỗ ở ngoài rìa thị trấn, cái ngôi nhà nhỏ xíu ấy ạ...” 

“Ta thấy rồi!” Ngài Wonka reo lên, rồi ông ấn thêm vài nút bấm nữa, và chiếc thang máy phóng thẳng tới căn nhà của Charlie. 

“Nhưng cháu e mẹ cháu sẽ không đi cùng chúng ta đâu.” Charlie buồn bã nói. 

“Tại sao lại không chứ?” 

“Bởi vì mẹ cháu không thể đi mà bỏ lại Bà Nội Josephine và Bà Ngoại Georgrina và Ông Ngoại George được.” 

“Nhưng họ cũng phải đi cùng chứ!” 

“Họ không thể,” Charlie nói. “Họ đều rất già và gần như đã không ra khỏi giường suốt hai mươi năm nay rồi.” 

“Vậy chúng ta sẽ mang cả chiếc giường theo luôn, cùng với họ trên đó.” Ngài Wonka nói. “Trong chiếc thang máy này có thừa đủ chỗ cho cả một chiếc giường nữa.” 

“Ông không thể mang chiếc giường ra khỏi nhà được đâu.” Ông Nội Joe nói. “Nó sẽ không lọt vừa qua cửa.” 

“Bác không cần phải lo!” Ngài Wonka đáp. “Không có gì là không thể cả! Hai người cứ chờ mà xem!” 

Chiếc thang máy bây giờ đang lơ lửng ngay phía trên căn nhà gỗ bé nhỏ của gia đình Bucket. 

“Ông đang định làm gì vậy ạ?” Charlie hỏi. 

“Ta sẽ đi thẳng vào và đón họ đi cùng!” Ngài Wonka đáp. 

“Bằng cách nào?” Ông Nội Joe hỏi. 

“Xuyên thẳng qua mái!” Ngài Wonka nói, ấn một cái nút khác trên tường. 

“Không!” Charlie kêu lên. 

“Dừng lại!” Ông Nội Joe hét lớn. 

RẦM! Chiếc thang máy lao thẳng xuống, xuyên thủng lớp mái và đáp ngay xuống căn phòng của những người già. Một cơn mưa đầy bụi, mẩu gỗ, rồi gián, nhện, vụn gạch và bột xi măng phủ kín lấy ba người đang nằm trên giường, và tất cả họ đều nghĩ hẳn ngày tận thế đã tới. Bà Ngoại Georgrina ngất xỉu, Bà Nội Josephine thì đánh rơi cả hàm răng giả, còn Ông Ngoại George thì giấu tịt mặt dưới lớp chăn. Hai vợ chồng ông bà Bucket vội vã chạy vào từ căn phòng bên cạnh. 

“Cứu tôi với!” Bà Nội Josephine hét lên. 

“Bình tĩnh nào, bà nó!” Ông Nội Joe nói, bước ra khỏi thang máy. “Là chúng tôi đây mà.” 

“Mẹ ơi!” Charlie kêu lên, sà vào lòng Bà Bucket. “Mẹ ơi! Mẹ! Nghe con nói này! Tất cả chúng ta sẽ cùng trở về nhà máy với Ngài Wonka, và chúng ta sẽ giúp ông ấy điều hành nhà máy, và ông ấy sẽ trao tất cả nhà máy cho con, và… và… và…” 

“Con đang nói cái gì vậy?” Bà Bucket hỏi. 

“Thử nhìn căn nhà mà xem!” Ông Bucket kêu lên. “Nó tan tành hết rồi!” 

“Quý ngài thân mến.” Ngài Wonka nói, nhảy vọt tới trước và nồng nhiệt bắt tay bố của Charlie. “Tôi rất vui mừng được gặp ông. Xin ông đừng quá lo lắng đến căn nhà, vì đằng nào thì ông cũng sẽ không cần đến nó nữa đâu!” 

“Tên điên này là ai vậy?” Bà Nội Josephine hét lên. “Hắn ta vừa suýt giết chết chúng ta đấy!” 

“Đây,” Ông Nội Joe nói, “chính là Ngài Willy Wonka đấy!” 

Cũng phải mất một lúc lâu Charlie và Ông Nội Joe mới có thể kể hết tất cả mọi việc đã xảy đến với họ trong ngày hôm nay cho những thành viên khác trong gia đình Bucket. Nhưng ngay cả sau khi đã nghe hết tất cả, những người còn lại vẫn từ chối bước lên chiếc thang máy để trở lại nhà máy sô cô la. 

“Tôi thà chết trên chiếc giường này còn hơn!” Bà Nội Josephine hét lên. 

“Tôi cũng thế!” Bà Ngoại Georgrina nói. 

“Tôi sẽ không đi đâu hết!” Ông Ngoại George khăng khăng. 

Vậy nên Ngài Wonka, Ông Nội Joe và Charlie, không thèm để ý đến tiếng la hét của mấy người già, cứ thế đẩy nguyên cả chiếc giường vào trong buồng thang máy. Sau đó họ đẩy ông và bà Bucket vào trong, và rồi chính họ chui vào sau cùng. Ngài Wonka ấn một cái nút. Hai cánh cửa đóng lại. Bà Ngoại Georgrina hét lên. Và rồi chiếc thang máy nhấc mình lên khỏi sàn nhà, phóng vọt lên bầu trời rộng lớn. 

Charlie leo lên giường và cố an ủi các ông bà mình, những người vẫn đang kinh hoàng vì cú phóng ban nãy của chiếc thang máy. “Mọi người làm ơn đừng sợ hãi.” Cậu bé nói. “Nó an toàn lắm. Và nó đang đưa chúng ta tới nơi tuyệt vời nhất trên thế giới này!” 

“Charlie nói đúng đấy.” Ông Nội Joe nói. 

“Liệu ở đó có gì để ăn không?” Bà Nội Josephine hỏi. “Cả nhà ta đều sắp chết đói rồi!” 

“Có gì để ăn không ư?” Charlie cười lớn. “Ôi, bà cứ đợi mà xem!” 


------------------ HẾT ------------------

13 nhận xét: