Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Chỉ còn lại mình Charlie


“Được rồi, chúng ta nên đến phòng nào tiếp đây?” Ngài Wonka nói trong khi rảo bước về phía chiếc thang máy. “Nhanh nào mọi người! Chúng ta phải đi tiếp! Còn lại bao nhiêu đứa trẻ vậy?” 

Charlie ngẩng lên nhìn Ông Nội Joe, và Ông Nội Joe thì cúi xuống nhìn lại Charlie. 

“Nhưng Ông Wonka à,” Ông Nội Joe nói, “chỉ… chỉ còn lại mỗi Charlie thôi!” 

Ngài Wonka quay người lại và nhìn thẳng vào Charlie. 

Tiếp đó là một khoảng khắc yên lặng. Charlie vẫn đứng đó, nắm chặt lấy tay Ông Nội Joe. 

“Vậy cháu là đứa trẻ còn lại cuối cùng?” Ngài Wonka nói, tỏ vẻ ngạc nhiên. 

“Dạ, vâng.” Charlie lí nhí nói. “Vâng.” 

Bất ngờ Ngài Wonka nhảy cẫng lên vì vui sướng. “Nhưng cậu bé yêu quý!” ông ấy reo lên, “Thế có nghĩa là cháu đã chiến thắng!” Ông ấy chạy ra khỏi buồng thang máy và lao tới chỗ Charlie, tóm lấy cánh tay cậu bé và lắc nó mạnh đến nỗi Charlie cảm thấy như cánh tay mình sắp rụng ra đến nơi. “Ôi, ta thật sự chúc mừng cháu!” ông ấy kêu lên. “Thật sự đấy! Ta thật vô cùng sung sướng! Không có gì tốt hơn nữa! Thật tuyệt vời làm sao! Ta đã có linh cảm sẽ là cháu ngay từ đầu rồi mà! Làm tốt lắm, Charlie! Thật là tuyệt diệu! Giờ thì cuộc vui mới thực sự bắt đầu đây! Nhưng chúng ta không được chậm trễ nữa! Không được lần khần nữa! Bây giờ thì chúng ta thậm chí còn có ít thời gian hơn nữa! Chúng ta vẫn còn cả đống việc để làm trước khi hết ngày! Cứ nghĩ đến tất cả những thỏa thuận mà chúng ta sẽ phải ký kết! Rồi còn bao nhiêu là người mà chúng ta phải đi đón nữa! Nhưng cũng may, chúng ta có cái thang máy siêu tốc này để di chuyển rồi! Mau vào đi, Charlie, mau vào đi! Cả bác nữa, bác Joe, mau vào đi! Không, không, mời bác vào trước! Được rồi! Lần này đích thân tôi sẽ chọn nút bấm cho chúng ta!” Đôi mắt xanh sáng lấp lánh của Ngài Wonka dừng lại một chút trên khuôn mặt Charlie. 

Có những thứ vô cùng điên rồ đang sắp sửa diễn ra đây, Charlie nghĩ. Nhưng cậu bé không hề sợ hãi. Cậu cũng không hề căng thẳng. Cậu chỉ cảm thấy háo hức, vô cùng, vô cùng háo hức. Và cả Ông Nội Joe cũng vậy. Khuôn mặt nhăn nheo của ông sáng rỡ lên niềm háo hức khi ông chăm chú nhìn từng động tác mà Ngài Wonka đang làm. Ngài Wonka vươn tay lên bấm một chiếc nút ở mãi trên trần buồng thang máy. Cả Ông Nội Joe và Charlie đều cố nhướn cổ lên để nhìn xem chữ gì được viết trên miếng giấy nho nhỏ dán cạnh cái nút. 

Nó ghi… LÊN THẲNG VÀ RA NGOÀI. 

“Lên thẳng và ra ngoài.” Charlie đọc. “Nó là loại phòng gì thế ạ?” 

Ngài Wonka bấm nút. 

Hai cánh cửa thủy tinh của chiếc thang máy đóng sập lại. 

“Bám chắc vào!” Ngài Wonka kêu lên. 

Rồi… ẦM! Chiếc thang máy phóng vọt lên như một trái hỏa tiễn! “Yíp-pi!” Ông Nội Joe kêu lên. Charlie thì tóm chặt lấy chân ông nội, còn Ngài Wonka thì nắm lấy một cái tay nắm thòng xuống từ trên trần; và lần này thì họ phóng thẳng, phỏng thẳng mãi lên, không có rẽ trái hay rẽ phải gì hết. Charlie có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài càng lúc càng mạnh khi mà họ đang di chuyển càng lúc càng nhanh.“Nhanh nữa!” Ngài Wonka kêu lên, lấy tay gõ mạnh vào thành chiếc thang máy. “Nhanh nữa lên! Nếu chúng ta không đi nhanh hơn nữa thì sẽ không bao giờ xuyên qua nó được đâu!” 

“Xuyên qua cái gì cơ?” Ông Nội Joe hét lên. “Chúng ta sẽ phải đi xuyên qua cái gì?” 

“À há!” Ngài Wonka kêu lên. “Hai người cứ đợi mà xem! Tôi đã muốn được ấn cái nút đó suốt nhiều năm rồi đấy! Nhưng đến tận bây giờ tôi mới có cơ hội để làm! Tôi đã muốn thử không biết là bao nhiêu lần rồi! Nhưng rồi tôi lại không thể chịu được ý nghĩ sẽ phải phá một cái lỗ lớn trên nóc nhà máy của tôi! Chúng ta đến rồi đây! Lên thẳng và ra ngoài!” 

“Khoan đã, ý ông là…” Ông Nội Joe hét. “… ý ông là cái thang máy này đang…” 

“Ồ, đúng vậy đấy” Ngài Wonka đáp. “Cứ đợi mà xem! Lên thẳng và ra ngoài!” 

“Nhưng… nhưng… nhưng nó làm bằng thủy tinh!” Ông Nội Joe hét lên. “Nó sẽ vỡ tan ra thành cả trăm nghìn mảnh mất!” 

“Cũng có thể,” Ngài Wonka đáp, “Nhưng mấy tấm kính này cũng dày lắm, không lo đâu!” 

Chiếc thang máy vẫn tiếp tục phóng thẳng lên, nhanh hơn bao giờ hết, và vẫn tiếp tục tăng tốc. 

Rồi bất ngờ… ẦM! Một tiếng động vô cùng kinh khủng của gỗ và ngói đổ ầm ầm xuống đầu họ, và Ông Nội Joe thét lên. “Cứu với! Đây là điểm cuối rồi! Chúng ta sẽ chết!”. Và Ngài Wonka nói, “Không, chúng ta đã đi xuyên qua rồi! Chúng ta đã ra ngoài!”. Quả đúng vậy, chiếc thang máy đã lao thẳng xuyên qua nóc nhà máy, và giờ đang bắn thẳng lên trời như một chiếc tên lửa, và ánh mặt trời đang tỏa chiếu rạng ngời bao phủ cả toàn bộ cái thang máy. Chỉ trong vòng vài giây họ đã lơ lửng cách mặt đất đến hơn một nghìn mét. 

“Cái thang máy này điên rồi!” Ông Nội Joe hét lên. 

“Xin đừng lo lắng, quý ngài thân mến!” Ngài Wonka bình tĩnh nói, và ông đưa tay ra ấn một chiếc nút bấm. Chiếc thang máy lập tức dừng lại. Nó dừng lại và lơ lửng giữa không trung, hệt như một cái máy bay trực thăng, lơ lửng phía trên nhà máy, và toàn bộ thị trấn đang trải rộng ra phía dưới như một tấm bưu thiếp khổng lồ! Nhìn qua sàn thang máy bằng thủy tinh trong suốt, Charlie có thể thấy những ngôi nhà ở mãi tít đằng xa, rồi những đường phố phủ đầy tuyết trắng ở ngay dưới chân mình. Có một cảm giác hơi rờn rợn và đáng sợ khi đứng trên một tấm thủy tinh đang bay lơ lửng giữa không trung. Nó khiến bạn có cảm giác mình đang chẳng đứng lên bất cứ thứ gì hết. 

“Tất cả ổn cả chứ?” Ông Nội Joe hỏi. “Làm thế nào thứ này bay được vậy?” 

“Năng lượng đường!” Ngài Wonka đáp. “Một triệu đơn vị năng lượng đường! Ô, nhìn kìa!” ông ấy reo lên. “Những đứa trẻ khác kia kìa! Chúng đang trở về nhà đấy!”

2 nhận xét: