Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2012

HIỆU TRƯỞNG TRUNCHBULL


Đến giờ giải lao, cô Honey vội vã rời phòng học và đến thẳng văn phòng của cô Hiệu trưởng Trunchbull, với một cảm giác vô cùng phấn khích trong lòng. Cô vừa mới gặp một cô bé con mới chỉ có năm tuổi, nhưng đã sở hữu những phẩm chất của một thiên tài! Vẫn chưa có đủ thời gian để biết xem cô bé này thông minh đến đâu, nhưng cũng đã đủ để cô Honey nhận ra: nhà trường cần phải làm gì đó với trường hợp đặc biệt này. Sẽ thật là nực cười nếu cứ để một học sinh xuất sắc như thế kẹt ở khối Một được. 

Lúc bình thường thì cô Honey rất sợ Hiệu trưởng Trunchbull, và luôn cố tránh xa mụ hết mức có thể; nhưng lúc này cô có cảm giác mình có thể đối mặt với bất cứ ai. Cô gõ cửa văn phòng Hiệu trưởng; và cái giọng nói kinh khủng của hiệu trưởng Trunchbull vang lên: “Vào đi!”. Cô Honey bước vào. 

Hầu hết các giáo viên được lựa chọn làm Hiệu trưởng là bởi họ có những phẩm chất tuyệt vời cần có của một người giáo viên. Họ thấu hiểu trẻ em và thực lòng quan tâm đến chúng. Họ dễ cảm thông. Họ đối xử công bằng với tất cả các học sinh, và họ thực sự quan tâm đến việc giáo dục. Hiệu trưởng Trunchbull chẳng đáp ứng nổi một điều nào trong những phẩm chất trên, và làm thế nào bà ta được chọn làm Hiệu trưởng thì vẫn mãi là một điều bí ẩn. 

Mụ ta là loại người khủng khiếp nhất trong các loại khủng khiếp. Trước đây mụ từng là một vận động viên thể thao nổi tiếng, đến tận bây giờ bắp tay bắp chân của mụ vẫn nổi lên cuồn cuộn. Cơ bắp cuộn lên ở khắp nơi, ở cái cổ như cổ bò mộng, ở hai bờ vai rộng, ở hai cánh tay chắc nịch, ở cổ tay nổi đầy gân guốc, và ở đôi chân mạnh mẽ có thể nện những bước ầm ầm làm rung chuyển cả hành lang. Nhìn mụ giống loại người có thể dễ dàng làm những việc như bẻ cong một thanh sắt hay xé đôi một cuốn danh bạ điện thoại. Khuôn mặt của mụ thì, có thể nói không ngoa là không hề có chút gì gọi là nhan sắc hay vui vẻ gì đọng được trên đó hết. Chỉ có một cái cằm vênh ra rất ngoan cố, một cái miệng độc địa, và một đôi mắt bé tin hin đầy kiêu ngạo. Và còn quần áo của mụ thì… chúng, dẫu có nói nhẹ đi hết mức có thể, cũng vô cùng là cổ quái. Lúc nào mụ cũng bận một cái áo khoác vải lớn màu nâu; quấn chặt quanh người bằng một cái dây lưng da to bản với một cái móc khóa cũng to không kém bằng bạc. Cặp đùi to tướng thò ra bên dưới chiếc áo được bó chặt lấy bằng một chiếc quần bó ngắn kiểu ống túm[1] làm bằng vải thô màu xanh lá cây. Lai quần chỉ ngắn đến dưới gối một chút, và từ chỗ đó trở đi, mụ đi một đôi tất bó màu xanh lá cây với đầu ống tất cuốn lại; càng làm tôn lên những khối cơ bắp hoàn hảo cuộn lên nơi bắp chân mụ. Dưới chân mụ là một đôi giầy da đế bằng lớn, màu nâu. Tóm lại, trông mụ có giống một kẻ săn chó quái dị hơn là giống Hiệu trưởng của một ngôi trường dành cho trẻ em. 

Khi cô Honey bước vào văn phòng, hiệu trưởng Trunchbull đang đứng cạnh chiếc bàn giấy khổng lồ của mình với một vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn. “Vâng, cô Honey,” mụ nói. “Cô muốn gì? Trông mặt cô đỏ rực lên thế kia, có phải bọn ranh con vừa mới vào lớp đã bày trò nghịch phá gì đúng không?” 

“Không đâu, cô Hiệu trưởng, không có chuyện đó đâu.” 

“Thế có chuyện gì nào? Nói nhanh lên, ta còn bận lắm.” Vừa nói, mụ vừa với tay rót một ly nước từ một chiếc bình lúc nào cũng được đặt trên bàn. 

“Có một học sinh trong lớp tôi, tên là Matilda Wormwood , và em ấy…” 

“À, đó là con gái của ông chủ hiệu ô tô cũ Wormwood trong làng,” hiệu trưởng Trunchbull nói như quát. Mụ gần như chưa bao giờ nói năng với ai mà giữ được mức âm lượng bình thường. Lúc nào cũng hoặc là hét, hoặc là nói như quát vào mặt người ta: “Một gã rất tốt, cái lão Wormwood ấy.” mụ nói tiếp. “Ta vừa mới ở chỗ lão ngày hôm qua. Lão bán cho ta một cái xe đã qua sử dụng gần như còn mới nguyên, mới đi được có mười ngàn dặm. Chủ trước của cái xe là một mụ già cả năm mới lấy xe ra đi có một lần. Một món hời đấy chứ, đúng không? Phải, ta khoái cái lão Wormwood ấy lắm. Những người trung thực như hắn là những kẻ rất đáng kính trọng trong cái xã hội bây giờ. Lão cũng nhắc ta về đứa con gái hư đốn của lão nữa. Lão nói phải nên đặc biệt để mắt đến nó, và nếu mà có chuyện gì xấu xảy ra thì chắc chắn là do con nhãi con đó gây nên. Ta vẫn chưa gặp con bé, nhưng cứ gặp tôi là con ranh đó sẽ biết tay ngay. Ông bố nó nói con bé là một đứa hư hỏng thực sự.” 

“Ôi không đâu cô Hiệu trưởng, không phải như thế đâu!” cô Honey kêu lên. 

“Ồ, phải chứ cô Honey, chắc chắn là đúng rồi. Mà giờ nghĩ lại thì, ta dám cá chính con nhãi đó đã bỏ bom thối vào hộc bàn trong văn phòng ta sáng nay. Khắp cả cái phòng thối um lên như một cái nhà xí! Chắc chắn chính là nó rồi! Ta sẽ trừng trị nó đích đáng, rồi cô xem! Con bé đó như thế nào? Chắc chính nó là đứa quậy phá, hư hỏng nhất lớp, đúng không? Cô Honey, có một điều mà ta đã nghiệm ra sau suốt bao nhiêu năm giảng dạy, đấy là bọn con gái mà hư thì còn nguy hiểm hơn lũ con trai hư rất nhiều. Mà hơn nữa, rất là khó để mà bắt tận tay được bọn chúng. Bọn nó cứ như lũ ruồi ấy, cứ thò tay ra là lại biến mất ngay. Con gái chỉ rặt là một lũ bẩn thỉu, hư đốn và nghịch ngợm. Thật tốt là ta chưa bao giờ phải là con gái.” 

“Ô, nhưng cô Hiệu trưởng à, chắc chắn cô cũng đã từng phải là một bé gái chứ?” 

“Chỉ trong một thời gian ngắn thôi,” hiệu trưởng Trunchbull nghiến răng đáp. “Ta lớn nhanh lắm.” 

Bà ấy hoàn toàn mất tỉnh táo rồi, cô Honey thầm nghĩ. Bả đã phát điên rồi. Thế nhưng cô Honey vẫn kiên quyết đứng trước mặt Hiệu trưởng Trunchbull, riêng lần này cô sẽ không để mình bị cổ dọa nạt nữa. “Tôi phải nói với cô, thưa Hiệu trưởng,” cô Honey nói: “là cô đã hoàn toàn sai lầm khi buộc tội Matilda đã đặt bom thối vào ngăn bàn cô.” 

“Ta chưa bao giờ nói sai hết, thưa cô Honey!” 

“Nhưng cô Hiệu trưởng à, con bé chỉ vừa mới đến trường lần đầu lúc sáng nay, và đã đến thẳng ngay lớp học…” 

“Lạy Chúa, đừng có tranh cãi với ta về cái con bé đó nữa! Cái con nhãi con Matilda, hay bất cứ tên nó là gì đi nữa, chính nó đã bỏ bom thối vào văn phòng ta! Không còn nghi ngờ gì nữa! Cám ơn cô vì đã gợi ý, cô Honey.” 

“Nhưng tôi đâu có gợi ý cái gì đâu, thưa cô Hiệu trưởng!” 

“Tất nhiên là cô đã gợi ý chuyện đó rồi! Nào, giờ thì cô cần gì đây, cô Honey? Sao nãy giờ cô cứ làm phí phạm thời gian của ta thế?” 

“Tôi đến đây để nói với cô về cô bé Matilda đó, thưa Hiệu trưởng. Tôi có những thứ rất kỳ lạ cần phải báo cáo với cô về cô bé đó. Để tôi kể cho cô nghe chuyện gì vừa xảy ra trong lớp tôi dạy sáng nay nhé?” 

“Chắc con bé đó đã đốt váy và giày cô, đúng không?” hiệu trưởng Trunchbull khịt mũi. 

“Không, không!” cô Honey kêu lên. “Cô bé Matilda đó là một thiên tài thực sự!” 

Ngay lúc cô Honey nói ra từ đó, thiên tài, khuôn mặt của hiệu trưởng Trunchbull lập tức chuyển sang màu tím, và cả người mụ dường như trương phồng lên như một con ếch đương phùng mang. “Một thiên tài!” mụ quát lên. “Cô đang nói cái vớ vẩn gì đấy, thưa cô? Cô có mất trí không đấy?! Chính ba con bé đã nói với ta, con bé đó là một đứa bất hảo, một đứa găng-xtơ thực sự!” 

“Ông ấy hẳn đã sai về cô bé đó, thưa cô.” 

“Đừng có nói những chuyện ngu ngốc, cô Honey. Cô mới chỉ biết con bé đó được có hơn nửa tiếng, trong khi ba con bé thì đã biết nó kể từ khi nó mới lọt lòng!”  

Nhưng cô Honey đã quyết tâm phải nói cho đến cùng, và cô bắt đầu kể cho Hiệu trưởng Trunchbull nghe một vài trong số những điều kỳ diệu mà Matilda đã thể hiện trên lớp ở môn Toán. 

“Vậy là nó đã thuộc được một vài bảng cửu chương chứ gì?” Hiệu trưởng Trunchbull nói như quát. “Cô giáo yêu quý ơi, cái đó không làm nó trở thành một thiên tài! Nó chỉ đơn giản là một con vẹt, thế thôi!” 

“Nhưng cô Hiệu trưởng à, cô bé còn còn biết đọc nữa!” 

“Thì ta cũng biết đọc vậy!” hiệu trưởng Trunchbull nói to. 

“Theo tôi nghĩ,” cô Honey nói: “chúng ta nên cho Matilda được chuyển khỏi khối Một và lập tức xếp em ấy vào khối Sáu, cùng với các em mười một tuổi.” 

“Ha!” hiệu trưởng Trunchbull reo lên. “Vậy thực ra là cô chỉ muốn tống khứ con nhóc đó đi thôi, đúng không? Cô không quản nổi nó, đúng không? Thế nên bây giờ cô mới muốn tống nó sang cho cô Plimsoll khốn khổ trên khối Sáu, nơi nó sẽ còn bày ra nhiều trò quậy phá hơn nữa chứ gì?” 

“Không, không!” Cô Honey kêu lên. “Đó hoàn toàn không phải là lý do tại sao tôi đến đây!” 

“Ồ không, chính là thế đấy!” hiệu trưởng Trunchbull hét lên. “Ta có thể nhìn thấu ngay cái mưu đồ nho nhỏ của cô đấy, thưa cô! Và câu trả lời của ta là không! Matilda sẽ ở ngay chỗ mà nó đang ở bây giờ, và việc quản lý nó chính là của cô, chứ không phải của bất cứ ai khác!” 

“Nhưng thưa cô Hiệu trưởng, xin hãy…” 

“Không phải nói thêm một lời nào nữa!” hiệu trưởng Trunchbull quát lên. “Và hơn nữa, ta đã đề ra luật ở cái trường này là tất cả học sinh phải ở đúng nhóm tuổi của mình, bất kể năng lực của nó có ra sao! Lạy Chúa, ta sẽ không để một con nhãi con năm tuổi hư hỏng được ngồi cùng lớp với các học sinh cuối cấp trên khối Sáu đâu!” 

Cô Honey chỉ còn cách đứng đó, bất lực trước một tên khổng lồ ngu ngốc và cố chấp như thế này. Cô còn muốn nói rất nhiều nữa, nhưng cô biết có nói thêm gì thì cũng vô dụng. Cô đành nhẹ nhàng nói: “Vâng, tất cả quyết định là ở cô, thưa Hiệu trưởng.” 

“Cô biết thế là tốt. Và đừng quên, thưa cô, là chúng ta đang nói đến một con rắn độc đã lén lút bỏ bom thối vào văn phòng của ta…” 

“Cô bé không hề làm thế, thưa cô Hiệu trưởng!” 

“Chính nó đã làm thế!” Hiệu trưởng Trunchbull đột nhiên hét to. “Và nói cho cô biết, ta ước gì mình vẫn được phép dùng roi gỗ với dây lưng để dạy dỗ bọn nó như ngày xưa! Ta sẽ cho con bé đó một trận quắn đít lên, đến nỗi cả tháng sau nó cũng sẽ không ngồi được!” 

Cô Honey quay người và lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, thất vọng, nhưng không hề có cảm giác bị đánh bại. Tự mình sẽ làm gì đó để giúp cô bé, cô tự nhủ với chính mình. Mình không biết chính xác sẽ phải làm gì, nhưng chắc chắn mình sẽ tìm ra được cách để giúp cô bé đó. 
________________________________

[1] Nguyên bản: “breeches” - quần ống túm, một loại quần ngắn, bó lại ở dưới gối. Chú ý: Khác với “riding breeches” là quần dài, ôm chặt lấy ống chân chuyên dùng cho những người cưỡi ngựa; “breeches” thường chỉ ngắn đến quá đầu gối một chút, và cũng chỉ bó phần dưới gối chứ không phải toàn bộ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét