Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Veruca và căn phòng Hạt Dẻ


Ngài Wonka bước như bay dọc hành lang. Trên cánh cửa tiếp theo đập vào mắt họ, viết:

PHÒNG HẠT DẺ

“Được rồi.” Ngài Wonka nói. “Mọi người dừng ở đây nghỉ chút đi, và nhìn vào trong phòng một cái mà xem. Nhưng đừng có vào phòng nhé! Làm cái gì cũng được, nhưng đừng bao giờ bước chân vào PHÒNG HẠT DẺ! Nếu bước vào mọi người sẽ quấy rầy lũ sóc trong đó!” 

Tất cả mọi người đều xúm lại và nhìn vào trong phòng qua tấm kính gắn trên cửa. 

“Nhìn kìa ông ơi, nhìn kìa!” Charlie kêu lên. 

“Sóc!” Veruca Salt reo lên đầy phấn khích. 

“Không thể tin được!” Mike Teavee ngạc nhiên nói. 

Đó quả thực là một cảnh tượng vô cùng đáng kinh ngạc. Có một trăm con sóc nhỏ xíu đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn, mỗi con ngồi trên một cái ghế cao. Trên chiếc bàn đó là hàng đống, hàng đống hạt dẻ, và tất cả lũ sóc đều đang làm việc rất tập trung, bóc vỏ và tách hạt toàn bộ chỗ hạt dẻ khổng lồ đó. 

“Những con sóc này đã được huấn luyện đặc biệt để làm công việc bóc và tách hạt dẻ ra khỏi vỏ.” Ngài Wonka giải thích. 

“Sao lại dùng sóc?” Mike Teavee hỏi. “Tại sao ông không dùng các Oompa-Loompa?” 

“Bởi vì,” Ngài Wonka nói, “các Oompa-Loompa không thể tách hạt dẻ ra khỏi vỏ mà giữ nguyên được hạt dẻ thành một miếng. Họ lúc nào cũng làm bể đôi mấy cái hạt dẻ hết. Lấy được nguyên xi hạt dẻ ra khỏi vỏ mà không bị vỡ là một công việc cực kỳ khó, ngoài những con sóc ra thì không ai có thể làm được. Nhưng trong nhà máy của ta, ta luôn nhất quyết là chỉ dùng những hạt dẻ còn nguyên xi chưa bị vỡ thôi; vì thế ta buộc phải dùng những chú sóc đáng yêu kia để làm công việc này. Nhìn cái cách chúng bóc hạt dẻ mà xem! Có tuyệt vời không! Để ý nhé, mỗi lần lấy một hạt dẻ mới chúng còn cẩn thận vỗ vỗ một cái để nghe xem có phải là hạt dẻ xấu không. Nếu nó là hạt xấu, nó sẽ rỗng không bên trong, đập vào nghe biết ngay, và lũ sóc sẽ không bận tâm bóc vỏ mấy cái hạt đó nữa. Chúng sẽ bị quăng ngay xuống cái hố rác đằng kia. Đấy, nhìn kìa! Nhìn chú sóc đang ở gần chỗ chúng ta nhất ấy! Có vẻ như nó vừa tìm thấy một hạt dẻ hư rồi!” 

Họ chăm chú quan sát chú sóc nhỏ đưa nắm tay ra gõ gõ lên lớp vỏ hạt. Nó nghiêng đầu sát lại gần, chăm chú lắng nghe, rồi bất ngờ quẳng miếng hạt dẻ đó vào một cái hố lớn giữa sàn nhà. 

“Mẹ ơi!” bỗng cô bé Veruca Salt kêu lên. “Con muốn nuôi một con sóc! Mẹ lấy cho con một con sóc giống thế kia đi!” 

“Đừng có ngốc thế, Veruca.” Bà Salt nói. “Lũ sóc đó là của Ngài Wonka mà.” 

“Con không quan tâm!” cô bé hét lên. “Con muốn có một con sóc! Con mới chỉ có mỗi hai con chó, bốn con mèo, sáu con thỏ, hai con vẹt, ba con chim bạch yến, một con rùa, một bể cá vàng và một chuồng chuột bạch với cả một con chuột lang già! Con muốn có sóc cơ!” 

“Được rồi, được rồi cục cưng.” Bà Salt dỗ dành. “Mẹ sẽ mua cho con một con sóc ngay khi chúng ta rời khỏi đây, chịu không?” 

“Nhưng con không muốn một con sóc bình thường!” Veruca hét lên. “Con muốn có một con sóc đã được huấn luyện cơ!” 

Lúc này Ông Salt, bố của Veruca, bước lên trên và nói với Ngài Wonka, “Được rồi, ông Wonka,” ông nói với vẻ rất trầm trọng, rút ra một cái ví dày cộp toàn tiền. “Ông muốn bao nhiêu tiền cho một con sóc? Cứ ra giá đi.” 

“Chúng không phải là để bán.” Ngài Wonka trả lời. “Rất xin lỗi, nhưng cô bé không thể lấy một con nào được.” 

“Sao lại không được chứ!” Veruca hét lên. “Cháu sẽ lấy một con ngay bây giờ!” 

“Đừng!” Ngài Wonka vội nói, nhưng tất cả đã muộn. Cô bé đã mở toang cửa ra và lao vào căn phòng mất rồi. 

Ngay lúc cô bé vừa bước chân vào phòng, cả một trăm con sóc cùng ngay lập tức ngừng làm việc, quay đầu lại và giương những đôi mắt nhỏ xíu của chúng ra nhìn chăm chăm vào cô bé. 

Veruca cũng dừng lại, đưa mắt nhìn khắp một lượt tất cả lũ sóc. Rồi tia nhìn của cô bé dừng lại một chú sóc nhỏ xinh xắn đang ngồi phía cuối bàn, gần chỗ cô bé nhất. Con sóc vẫn còn đang cầm một cái hạt dẻ trên tay. 

“Được rồi,” Cô bé nói. “Tao chọn mày!” 

Cô bé với tay ra để tóm lấy chú sóc… nhưng ngay khi cô bé làm thế… ngay giây phút bàn tay cô bé vừa với ra, có một làn sóng chuyển động lan khắp cả căn phòng: tất cả lũ sóc đang ngồi xung quanh bàn đều lao tới, phóng vọt vào người cô bé. 

Hai mươi lăm con sóc bám vào cánh tay trái cô bé, rồi ghìm chặt nó xuống đất. 

Hai mươi lăm con khác thì bám vào cánh tay phải, ghìm nó xuống đất. 

Hai mươi lăm con bám lấy chân phải. 

Còn hai mươi tư con nữa thì tóm chặt lấy chân trái. 

Và còn một con sóc còn lại (rõ ràng chính là con thủ lĩnh của cả đàn) thì trèo lên trên vai và bắt đầu lấy nắm tay gõ gõ vào trán cô bé. 

“Mau cứu nó với!” Bà Salt kêu lên. “Veruca! Mau quay lại đây! Chúng đang làm gì con bé vậy?” 

“Chúng đang thử xem cô bé có phải một cái hạt xấu hay không.” Ngài Wonka nói. “Cứ đợi xem.” 

Veruca cố sức vùng vẫy, nhưng lũ sóc giữ rất chặt khiến cô bé không thể cử động nổi, dù chỉ một chút. Con sóc đầu đàn trên vai Veruca thì vẫn tiếp tục gõ gõ lên trán cô bé bằng cái nắm tay nhỏ xíu của mình. 

Rồi bất ngờ, lũ sóc nhấc bổng Veruca lên và bắt đầu khiêng cô bé ra giữa sàn nhà. 

“Lạy Chúa, rút cục cô bé đúng là một hạt xấu thật.” Ngài Wonka nói. “Cái đầu đó hẳn phải nghe rỗng không đấy.” 

Veruca cố đấm đá và gào thét, nhưng tất cả đều vô dụng. Những cái móng nhỏ xíu vẫn giữ chặt cô bé, không có cách nào thoát ra được. 

“Chúng đang đưa con bé đi đâu thế kia?” Bà Salt hét lên. 

“Tới chỗ mà tất cả các hạt xấu phải tới,” Ngài Willy Wonka nói. “Xuống cái hố chứa rác.” 

“Trời đất ơi, con bé sẽ bị ném xuống hố rác!” Ông Salt kêu lên, mắt nhìn cô con gái đang bị lũ sóc khiêng đi qua lớp cửa kính. 

“Mau cứu nó đi!” Bà Salt kêu lên. 

“Muộn mất rồi.” Ngài Wonka nói. “Cô bé đã rơi xuống hố rồi!” 

Và quả thực cô bé đã bị lũ sóc ném thẳng xuống hố rác. 

“Nhưng con bé sẽ tới đâu?” Bà Salt kêu lên, hai cánh tay vẫy phành phạch. “Những cái hạt dẻ xấu sẽ bị xử lý thế nào? Cái hố rác đó dẫn tới đâu?” 

“Cái hố rác đó,” Ngài Wonka trả lời, “dẫn thẳng xuống một ống dẫn cực kỳ lớn; và cái ống đó sẽ dẫn toàn bộ rác từ khắp nơi trong nhà máy đi - từ bụi bặm cho đến vỏ khoai tây rồi rau thối rồi đầu cá xương cá và các thứ khác đại loại thế.” 

“Ai lại ăn cá với rau với cả khoai tây trong nhà máy này chứ?” Mike Teavee hỏi. 

“Thì ta chứ ai.” Ngài Wonka đáp. “Cháu không nghĩ ta sống bằng hạt ca-cao đấy chứ?” 

“Nhưng… nhưng… nhưng…” Bà Salt lắp bắp. “Nhưng rồi cái ống lớn đó sẽ dẫn tới đâu?” 

“À, thì tới chỗ xử lý rác chứ còn tới đâu nữa.” Ngài Wonka nói. “Tới cái lò đốt rác, tất nhiên.” 

Bà Salt há hốc mồm ra, và rồi bắt đầu gào thét vô cùng kinh khủng. 

“Xin đừng lo lắng!” Ngài Wonka nói. “Cũng có khi họ lại quyết định sẽ không đốt rác hôm nay thì sao!” 

“Cũng có khi!” Bà Salt hét lên. “Veruca yêu quý của tôi! Nó… nó… nó sẽ bị nướng thành than mất thôi!” 

“Đúng đấy, em yêu.” Ông Salt nói. “Nghe này, ông Wonka.” Ông ấy tiếp. “Tôi thấy lần này ông đã đi hơi xa rồi đấy, thực sự đấy. Con bé nhà tôi có thể hơi hỗn láo - tôi phải thừa nhận điều đó - nhưng như thế không có nghĩa là ông được phép nướng con bé thành than! Tôi thông báo cho ông biết là tôi đang rất giận dữ, vô cùng giận dữ!” 

“Ồ, xin đừng giận dữ, thưa quý ngài đáng mến!” Ngài Wonka nói. “Tôi nghĩ cô bé sẽ chui lên được ngay thôi. Thậm chí có thể cô bé còn chưa bị rơi xuống hẳn nữa. Cô bé có thể vẫn con bị kẹt ở trong ống ngay phía dưới cái hố, và nếu đúng như thế thì tất cả những gì chúng ta phải làm chỉ là lại đó và kéo cô bé lên, thế thôi!” 

Nghe thấy thế, ông bà Salt lập tức lao vào Phòng Hạt Dẻ, chạy tới chỗ cái hố rác và nhìn xuống. 

“Veruca!” Bà Salt hét lên. “Con có ở dưới đó không?” 

Không có tiếng trả lời nào cả. 

Bà Salt nhoài người tới gần hơn để nhìn cho rõ. Bà ta bây giờ đang quỳ gối ngay sát miệng hố, đầu chúi xuống nhìn, trong khi cặp mông vĩ đại của bà ta thì gần như chổng ngược lên trời, trông không khác gì một cây nấm to bự chảng. Đó là một tư thế rất nguy hiểm. Bà ta chỉ cần một cú đẩy rất nhẹ… một cú huých ngay vào đúng chỗ… và đó chính là thứ mà lũ sóc đã tặng cho bà ta! Bà Salt lộn ngược đầu xuống và rơi thẳng xuống hố, miệng rít lên như một con vẹt bị kẹp đuôi. 

“Chúa ơi!” Ông Salt kêu lên khi nhìn thấy người vợ to béo của mình rơi lộn cổ xuống hố. “Sao hôm nay có nhiều rác bị đổ quá vậy!” Ông ấy thò đầu xuống cái hố rác tối đen, “Angina! Ở dưới đó thế nào?” ông ấy gọi, và lại nhoài người thêm về phía trước. 

Lũ sóc ngay lập tức lao tới sau ông ta… 

“Cứu!” Ông Salt hét lớn. 

Nhưng đã quá muộn. Ông Salt đã lộn cổ xuống cái hố sâu, đúng y như vợ mình - và trước đó nữa, là cả cô con gái - vừa rơi lúc nãy. 

“Ôi trời ơi,” Charlie Bucket thốt lên. “Họ sẽ không sao chứ ạ?” 

“Ta mong rằng sẽ có ai đó đỡ được họ ở phía cuối đường ống.” Ngài Wonka nói. 

“Nhưng còn cái lò đốt rác thì sao?” Charlie hỏi. 

“Cái lò đó chỉ hoạt động vào một số ngày nhất định thôi.” Ngài Wonka đáp. “Có khi hôm nay lại là một trong những ngày nó không hoạt động. Biết đâu đấy… có khi họ lại gặp may…” 

“Suỵt!” Ông Nội Joe nói. “Nghe kìa! Họ lại chuẩn bị hát nữa đấy!” 

Từ mãi phía cuối hành lang vọng ra những tiếng trống dồn dập. Rồi giọng các Oompa-Loompa đồng thanh hát: 

Veruca Salt, cô nhóc hư đốn 

Vừa bị lộn cổ xuống hố rác sâu 

Trượt nào cô bé! Trượt xuống máng đi! 

Và ở đây, cô sẽ được gặp gỡ, 

Với cả một đống những người bạn thân! 

Nhưng với những người ở trên đây, xin phải nói 

Mấy thứ đó cũng không có được sạch sẽ lắm đâu! 

Một cái đầu cá chẳng hạn, vừa sáng nay 

Được cắt ra từ một con cá bơn béo ú. 

“Xin chào? Khỏe cả chứ? Buổi sáng tốt lành! 

Rất vui được gặp bạn! Mới quý hóa làm sao!” 

Và rồi, sâu xuống dưới một tí nữa thôi, 

Cả một đống thứ nữa còn đang chất lại. 

Một miếng mỡ ôi, vài cân thịt thối, 

Một lát bánh mì điểm sáu chỗ mốc xanh, 

Những cuộn thịt bò không ai nhai nổi, 

Những đám bèo nhèo nước thịt hến, trai. 

Có cây xúc xích vừa đen vừa thối, 

Đứng xa cả bảy mét cũng thấy ghê. 

Một cái hạt hư, một quả lê nát bét, 

Một bãi “kít” mèo vừa mới dọn sáng nay, 

Và nhiều “bạn” khác, không tiện kể tên! 

Mỗi thứ kể trên đều “thơm” đến “ngào ngạt”, 

Đảm bảo là suốt đời cô bé sẽ không quên! 

Đó, những người bạn mới của Veruca, 

Và đây chính là cái giá phải trả, 

Của cô bé, đã đi quá xa. 

Nhưng giờ, các bạn trẻ ơi, 

Chúng tôi chắc các bạn hẳn đang nghĩ, 

Liệu có phải chỉ nên trách Veruca? 

Có phải chỉ cô bé mới là kẻ có lỗi? 

Bởi vì cô bé đã bị chiều chuộng, bạn biết đấy, 

Làm gì có ai tự chiều chuộng được mình, đúng không? 

Vậy ai có lỗi? Thực sự là ai? 

Ai là kẻ đã đáp ứng mọi đòi hỏi của con cái, 

Để rồi biến nó thành đứa trẻ hư đốn nhất thế gian? 

Vậy ai mới là kẻ phạm tội? Là ai? 

Lạy Chúa! Không cần thiết phải tìm kiếm xa xôi như thế! 

Nhắm mắt lại cũng biết được kẻ có lỗi là ai! 

Đó chính là, thật đáng buồn thay, 

Cha Mẹ yêu quý của cô bé đó chứ ai! 

Và vì thế, chúng tôi thật vui mừng khi đã có 

Họ chui cùng xuống hố rác cho vui!”

4 nhận xét: