Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

CHIẾC MŨ VÀ LỌ KEO SIÊU DÍNH


Vào buổi sáng hôm sau, ngay trước khi ông Wormwood rời khỏi nhà để đến cái gara buôn xe cũ của mình, Matilda lẻn vào phòng để đồ và với lấy chiếc mũ mà ông vẫn đội đi làm hàng ngày. Cô bé đã phải kiễng chân lên cao hết mức có thể, cộng thêm với sự giúp sức của một cái gậy dài nữa, thế mà cũng mãi mới có thể khều được chiếc mũ đó ra khỏi mắc. Đấy là một chiếc mũ đáy tròn màu đen, một bên có đính một chiếc lông chim mà ông Wormwood đặc biệt ưa thích. Ổng nghĩ chiếc mũ đó khiến mình trông có vẻ phóng đãng hơn, nhất là khi được mặc kèm với cái áo khoác sọc caro sáng chóe và cái cà vạt chấm bi màu xanh của ổng. 



Bé Matida cầm chiếc mũ bằng một tay, còn tay bên kia thì cầm một lọ keo nhỏ, loại Keo Siêu Dính, và rồi cô bé bắt đầu cẩn thận bóp một đường keo nhỏ lên vòng quanh phần vành mũ phía bên trong. Sau đó, rất cẩn thận, cô bé móc nó trở lại cái mắc bằng cây gậy của mình. Bé Matilda đã căn giờ rất vừa vặn, để ngay khi cô bé vừa xong thì cũng là lúc ông bố rời bàn ăn để chuẩn bị đi làm. 

Ông Wormwood không hề nhận ra điều gì khác thường khi ông đội chiếc mũ lên, nhưng đến lúc tới gara rồi thì ông không tài nào mà bỏ nó ra được. Keo Siêu Dính là một thứ keo rất công hiệu, công hiệu đến nỗi nó có thể giật đứt cả da đầu người ta ra nếu người đó cố kéo quá mạnh. Ông Wormwood tất nhiên không muốn bị lột da đầu, thế là ổng phải giữ chiếc mũ trên đầu mình trong suốt cả ngày hôm đó - kể cả trong lúc trộn mạt cưa vào trong hộp dầu nhớt hay lúc vặn ngược kim công tơ cây số bằng cái máy khoan. Để giữ thể diện, ổng cố làm ra một cái vẻ mặt rất bình thường, để những người công nhân nghĩ ổng cứ đội mũ suốt là vì ổng muốn thế mà thôi, như kiểu mấy tên găng-xtơ người ta vẫn hay thấy trên tivi vậy. 

Đến tận lúc về đến nhà hôm ấy, ông vẫn không tài nào mà bỏ được cái mũ quái quỷ đó ra khỏi đầu mình. “Đừng có làm kiểu đấy!” bà vợ nói. “Lại đây, để tôi bỏ nó ra cho.” 

Nói rồi bà mắm môi mắm lợi kéo chiếc mũ thật mạnh, và ông Wormwood hét lên một tiếng to đến nỗi tí nữa thì bể hết cả kính cửa sổ. “Ao-ao-ao!” Ổng hét lên. “Đừng kéo! Đừng kéo nữa! Buông ra! Bà sẽ xé toạc cả nửa đầu tôi ra mất!” 



Matilda, vẫn rúc mình trên chiếc ghế bành ấm áp trong góc nhà như mọi khi, đang nhỏng lên theo dõi màn trình diễn của ba mẹ mình từ phía sau một cuốn sách lớn, tất nhiên với một chút thích thú không thể che giấu. 

“Sao thế hả ba?” cô bé hỏi. “Có phải đầu ba vừa phình ra thêm một chút, nên giờ chiếc mũ mới bị kẹt lại như vậy không?” 



Ông bố liếc Matilda với một cái nhìn đầy ngờ vực, nhưng rồi im lặng không nói gì hết. Sao lại thế này được nhỉ? Rồi bà Wormwood nói: “Thế này thì chắc chắn phải là món Keo Siêu Dính rồi. Làm gì còn thứ nào dính chặt hơn được thế này nữa chứ. Cho đáng đời, ai bảo ông cứ thích nghịch keo với chả dán cơ. Chắc ông lại tí toáy dán thêm cái lông vũ nữa vào cái mũ, đúng không?” 

“Tôi đâu có động vào mấy thứ đó!” ông Wormwood cáu kỉnh gắt. Rồi ổng lại quay lại nhìn Matilda một lần nữa, còn cô bé thì nhìn lại ông với một đôi mắt to tròn vô tội. 

Bà Wormwood lại nói tiếp: “Đúng ra ông nên đọc kỹ hướng dẫn trước khi động đến mấy thứ nguy hiểm chứ. Nếu ông cứ làm đúng như theo hướng dẫn sử dụng thì đã chẳng bao giờ có mấy chuyện như thế này cả.” 

“Vì Chúa, bà đang lảm nhảm cái gì đấy, cái mụ ngốc kia?” Ông Wormwood gắt lên, hai tay giữ chặt lấy vành mũ để ngăn không cho bất cứ ai cố kéo cái mũ ra tiếp một lần nữa. “Bà nghĩ tôi ngu đến mức tự đổ keo dính cái mũ vào đầu mình hay sao?” 

Matilda nói: “Con biết có một bạn ở phố dưới, cậu ấy bị dính một ít Keo Siêu Dính ở đầu ngón tay mà không biết, rồi cậu ấy cứ thế mà đưa ngón tay đó lên để ngoáy mũi.” 

Ông Wormwood nhảy dựng lên: “Thế rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra với nó?” ông lắp bắp. 

“Cái ngón tay bị kẹt cứng trong lỗ mũi cậu ấy luôn.” Matilda nói. “và cậu ấy cứ phải để ngón tay trong mũi như thế trong suốt hơn một tuần. Mọi người cứ liên tục nói với cậu ấy: “Này cháu, đừng có mà ngoáy mũi nữa!”, nhưng mà cậu ấy không thể làm gì khác hơn được.” 



“Cho đáng đời nó,” Bà Wormwood nói. “Ngay từ đầu nó đã không nên đưa tay lên ngoáy mũi rồi. Nếu đứa nào cũng có một tí Keo Siêu Dính ở đầu ngón tay thì sớm muộn chúng nó sẽ bỏ tật ngoáy mũi ngay.” 

Matilda nói: “Nhưng người lớn cũng ngoáy mũi mà mẹ. Con vừa thấy mẹ ngoáy mũi trong bếp hôm qua xong.” 

“Nói huyên thuyên thế đủ rồi đấy!” Bà Wormwood gắt, hơi đỏ mặt lên. 

Ông Wormwood , vì thế, vẫn cứ phải đội cái mũ đó trong suốt bữa tối phía trước cái tivi. Trông ổng rất buồn cười, và ổng cứ im ỉm không nói một câu nào trong suốt cả bữa ăn. 

Đến khi lên giường đi ngủ, ổng lại cố thử gỡ chiếc mũ ra khỏi đầu một lần nữa, và bà vợ ổng cũng vậy; nhưng chiếc mũ vẫn không suy suyển, dù chỉ một chút. “Cứ thế này thì biết tắm rửa làm sao đây?” Ông than. 

“Thôi, chắc ông đành phải nhịn tắm một bữa vậy.” bà vợ nói. Và sau đó, chỉ khi được chứng kiến đức lang quân của mình, một quý ông gầy giơ xương, đảo qua đảo lại trong phòng ngủ, trên mình bận một bộ pyjama màu sọc tím còn đầu thì đội một chiếc mũ đáy tròn có đính lông chim; bà Wormwood mới thấy ông chồng mình trông ngu ngốc đến mức nào. Khó lòng mà là loại đàn ông một bà vợ có thể mơ tới, bà thầm nghĩ trong lòng. 



Ông Wormwood sau đó nhận ra rằng: điều tệ nhất khi có một cái mũ dính vĩnh viễn trên đầu mình, đấy là đến cả lúc đi ngủ vẫn phải đội cái thứ quỷ quái đó. Không thể nào mà xoay trở dễ dàng trên gối được. “Đừng có trở đi trở lại thế nữa.”, bà vợ nói sau khi ông Wormwood đã quay qua quay lại trên gối đến hơn một giờ. “Đợi đến sáng mai nó lỏng ra chắc sẽ gỡ được thôi.” 



Nhưng đến sáng hôm sau cái mũ vẫn không lỏng ra một chút nào, và ông Wormwood vẫn không tài nào gỡ nó ra khỏi đầu mình được. Vậy nên cuối cùng, bà Wormwood đành lấy một cây kéo và cắt cái mũ ra, từng miếng nhỏ một; trước hết là chóp mũ, rồi đến cái vành mũ đính lông chim. Nhưng, vì phần vành mũ bên trong đã bị dính chặt vào da đầu phía trước trán và sau gáy của ông chồng, bà Wormwood buộc phải xén hết tất cả tóc ở những chỗ đó; và thế là ông Wormwood phải mang một cái vòng da bị cạo trắng hếu xung quanh đầu mình, nhìn như kiểu một ông sư bị cạo chưa hết tóc[1], trông rất tức cười. 

Đến lúc cả nhà dùng bữa sáng, Matilda mới nói với ổng: “Con nghĩ ba nên cạo nốt chỗ tóc còn bám ở trước trán kia đi, ba ạ. Trông cứ như có mấy con gì màu nâu nâu đang bò khắp trên đầu ba ấy. Khéo người ta lại bảo ba có rận.” 

“Mày có im đi không?!!” ông Wormwood nạt. “Ngậm mồm vào mà ăn cho xong bữa sáng đi, đồ con bé lắm chuyện!” 



Và đó chắc chắn là một cú trả đũa không thể thích đáng hơn của bé Matilda. Thế nhưng, để mà hy vọng điều này sẽ dạy cho ông bố cô bé một bài học nhớ đời, thì e là hãy còn hơi sớm. 
_______________________________

[1] Nguyên bản: “monk” - những tín đồ của một tôn giáo, sống biệt lập với xã hội trong những tu viện ở nơi núi rừng hẻo lánh, không có vợ con hay sở hữu bất cứ một tài sản nào cả. Đặc trưng của họ là kiểu tóc cắt trụi phần giữa đầu, trong khi vẫn để nguyên phần xung quanh, nhìn khá giống một người bị hói.

1 nhận xét:

  1. con đonh








    vvvvvvdgggrrrrrrrrrrr


    re4rftrfvvvvvvvvvvvvvvvv

    Trả lờiXóa